Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 192:




Khương Nghị đầu đầy mồ hôi chạy về, ôm một tia hy vọng yếu ớt, "Tiểu Khê, A Thải đã trở lại chưa?"
Cố Vân Khê khẽ lắc đầu, hai chân Khương Nghị mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, giờ này còn không có tin tức, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Vừa nghĩ tới thiếu nữ ôn nhu thiện lương kia có thể gặp phải nguy hiểm, tâm của gã liền đau đớn, cảm giác muốn điên rồi.
Tại sao ông trời lại đối xử với một cô gái vô tội như vậy? Cô không làm gì sai cả.
Cố Vân Khê nhìn một đám chạy về, đều nói không tìm được người, cảnh sát bên kia cũng không có tin tức, khiến sắc mặt của cô càng ngày càng kém.
Cô vẫn cho rằng dựa vào sự thông minh của mình mới có thể thay đổi vận mệnh của người một nhà, nhưng, hiện thực lạnh như băng hung hăng tát cô một cái.
Cô không phải là chuyện gì cũng làm được, sự thật là có một số chuyện khiến cô hoàn toàn bất lực.
Ở trước mặt vận mệnh khó lường, cô tràn ngập cảm giác vô lực cùng thất bại. . truyện ngôn tình
Chị gái dịu dàng xinh đẹp như Cố Vân Thải mất tích, cô lại không có cách nào, không thể giúp đỡ một chút.
Một thiếu nữ mất tích, sẽ gặp phải vận mệnh như thế nào? Những cuộc gặp gỡ khủng khiếp nào sẽ xảy ra? Cố Vân Khê vừa nghĩ tới đây, ngay cả lòng g.i.ế.c người cũng đã có.
Cô chỉ hận mình không đủ mạnh để trở thành thần hộ mệnh của gia đình.
Một tên lưu manh chạy như điên tới, "Anh Nghị, có tin tức.”
“Nói mau.” Khương Nghị túm lấy đối phương, kích động thúc giục.
“Có người trên đường nhìn thấy cô gái bị một người đàn ông trẻ tuổi mang đi, là ngồi xe con màu đen rời đi.”
Sắc mặt Khương Nghị càng kém, thật sự là bọn buôn người? Biển người mênh mông, biết đi đâu tìm?
“Xe con?” Trong đầu Cố Vân Khê hiện lên một bóng dáng, là hắn sao?
“Đúng, là nói như vậy, nhưng về phần có phải Cố Vân Thải hay không thì khó nói.”
“Tôi đi gọi điện thoại.” Cố Vân Khê tìm một buồng điện thoại công cộng, gọi một cú điện thoại," Tiến sĩ Hầu, là em, Cố Vân Khê.”
“Chị hai em bỗng nhiên mất tích, em hoài nghi có người theo dõi em, uy h.i.ế.p người nhà mình.”
“Đúng, không loại trừ là đặc vụ.” Ánh mắt cô chợt lóe lên ánh sáng, "Ngàn vạn lần không thể để chị hai em xuất cảnh.”
“Ảnh của chị tôi? Bên em có, được, hiểu rồi.”
Cô vừa gọi điện thoại, về phần hậu quả, chính là máy móc quốc gia khởi động.
… Cửa khẩu La Hồ, người đến người đi, đội ngũ xếp thành hàng dài, liếc mắt nhìn không thấy đáy.
Mạc Khải Hàng là người HK, có đầu tư xây dựng nhà máy ở Thâm Thành, có một tấm thẻ thông hành đi lại tự nhiên, tấm thẻ thông hành này có thể giúp hắn thông suốt.
Lúc này đây, hắn cho rằng còn có thể giống như trước kia thuận lợi thông qua, cũng sẽ không gặp phải trở ngại gì.
Nhân viên công tác cẩn thận xem xét giấy thông hành, lại nhìn thiếu nữ hắn ôm trong ngực, giọng nói có chút cổ quái, "Vị tiểu thư này làm sao vậy?”
Mạc Khải Hàng đã có chuẩn bị mà đến, mở miệng nói dối, "Cô ấy là em gái tôi, vừa mới phát bệnh, tôi muốn đưa cô ấy về HK chữa bệnh.”
“Cô ấy tên gì?” Nhân viên công tác nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của thiếu nữ, càng nhìn càng kinh hãi.
“Mạc Khải Vân.” Mạc Khải Hàng chỉ vào tên trên thẻ thông hành, thần sắc thản nhiên ung dung.
Nhân viên công tác hít sâu một hơi, vung tay lên, "Bắt lại.”
Mấy nhân viên công tác nhào tới, nhanh chóng khống chế Mạc Khải Hàng, thiếu nữ trong lòng hắn cũng bị đoạt lấy.
Đột nhiên biến cố xảy ra khiến Mạc Khải Hàng quá sợ hãi, liều mạng giãy dụa, "Này này, chuyện gì xảy ra? Dựa vào cái gì bắt tôi?”
Là người của Mạc gia, ở HK và đại lục, hắn đều nhận được sự tôn trọng cực lớn, chưa từng gặp qua loại chuyện này.
"Anh bị tình nghi phạm là gián điểm J..." Một giọng nói vang lên, đầu Mạc Khải Hàng ong ong, m.á.u toàn thân đều bị đông cứng.
"Các người nghĩ sai rồi, tôi là người của Mạc gia HK, tôi làm sao có thể làm gián điệp J?”
Hắn chỉ trộm một thiếu nữ trở về cảng, hơn nữa, đây là việc nhà bọn họ, thủ tục cũng làm rất đầy đủ.
Gián điệp J là cái quỷ gì, hắn sao có thể? Rốt cuộc là ai đang hại hắn! Là ai?
Nhưng dù hắn có gọi thế nào đi nữa, thì mọi chuyện cũng vô ích và hắn thì bị nhốt trong tù chờ điều tra.
Còn cô gái hôn mê được đưa đến bệnh viện.
Không lâu sau, gia chủ Mạc Gia nhận được điện thoại, nghe tiếng liền biến sắc.
Chờ Mạc lão gia buông điện thoại, trước tiên gọi ba đứa con trai đến trước người.
Ba đứa con trai vội vã chạy đến, ở thư phòng nhìn thấy lẫn nhau đều ngây ngẩn cả người, không biết xảy ra chuyện lớn gì?
Bình thường bọn họ công vụ bận rộn, cha sẽ không dễ dàng triệu tập bọn họ tề tụ, chẳng lẽ muốn tuyên bố thân phận đương gia kế tiếp?
“Cha, đã xảy ra chuyện gì?”
Mạc lão gia nhìn ba đứa con trai thật lâu, thần sắc khó lường, "Khải Hàng bị cảnh sát đại lục lấy tội danh gián điệp J, bắt giam giữ.”
Cũng không biết là đứa con nào làm chuyện tốt, tranh đấu giữa bọn họ đã đến loại tình trạng ngươi c.h.ế.t ta sống này? Ngay cả thanh danh của gia tộc cũng không cần?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.