Cố Vân Khê chậm rãi cầm lấy ly của mình uống một ngụm nước, ý cười dịu dàng nói, "Biết vì sao cháu thích ngài không? Bởi vì biết thời biết việc.”
Trong đầu Tề lão gia hiện lên một suy nghĩ, đây là khiêu khích Mạc gia không thức thời sao?
Tính cách này ông thích: “Ha ha ha, vinh hạnh của tôi.”
Tâm tình Mạc Thừa Ân phức tạp nhất, nha đầu này có khuôn mặt rất giống mẹ ông, nhưng tính cách lại giống mình.
Không chỉ thông minh lại có đủ thủ đoạn, muốn có tâm kế có tâm kế.
Nếu như đây là con trai, từ nhỏ lớn lên ở Mạc gia, thì chắc chắn sẽ trở thành người kế thừa phù hợp nhất.
“Vân Khê, cháu là con gái, đừng thô lỗ như vậy......”
"Yên tâm, cháu sẽ không làm bẩn tay của mình, không đáng." Cố Vân Khê nhìn mười ngón tay trắng noãn tinh tế, nói tiếp: "Giết c.h.ế.t một người không thú vị, phải để hắn muốn sống không thể, muốn c.h.ế.t không được, như vậy mới thú vị, không phải sao?"
Đây là từ hổ lang gì? Cho dù Mạc lão đại kiến thức rộng rãi cũng không khỏi run rẩy, đây là biến thái sao?
"Cho nên, cô mới đổ tội danh gián điệp J cho Khải Hàng?” Nhất định là cô làm ra! Không thể nghi ngờ nữa!
Cố Vân Khê quyết không buông chuyện này xuống, "Nói mê sảng gì đấy? Tôi không có năng lực đó, Mạc Khải Hàng làm gián điệp, làm kẻ buôn bán nội tạng xấu xa, đáng bị trừng phạt, không đáng đồng tình.”
Nói chuyện giọt nước không lọt, làm việc lớn mật, tràn ngập chán ghét Mạc gia, điều này khiến cho Mạc Thừa Ân nhịn không được thở dài.
Ông vốn cho rằng con cháu nhà mình đủ xuất sắc, còn ưu tú hơn con cháu của những gia đình khác, nhưng sau khi gặp được Cố Vân Khê thì mới phát hiện ra, hạt giống ưu tú nhất bên trong đời sau lại chính là cô bé này, cô hoàn toàn kế thừa tất cả tính cách của ông.
Bị người ghi hận như vậy, xem ra đời sau Mạc gia sẽ không địch nổi, hậu hoạn vô cùng......
“Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện đi.”
Ngoài dự liệu của ông, Cố Vân Khê lại không từ chối: “Được rồi.”
“A, hắn tỉnh.”
Chỉ thấy vệ sĩ kia đã tỉnh táo lại, đứng lên động động tay động chân, không có vấn đề gì.
Bấy giờ quản lý khách sạn mới thở phào nhẹ nhõm, không có tai nạn c.h.ế.t người là tốt rồi.
Hắn sắp xếp cho những người này một căn phòng yên tĩnh. Tề lão gia còn định tránh đi, nhưng bị Cố Vân Khê gọi lại, nói ông làm nhân chứng.
Tề lão gia cũng không từ chối, hơn nữa, ông cũng rất tò mò.
Trong căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, không khí tràn ngập căng thẳng, Mạc Thừa Ân bình tĩnh nhìn mấy đứa nhỏ.
Anh em Cố gia cảm nhận được áp lực cực lớn, đây là áp lực từ một đại lão thương nghiệp mang đến sao?
Chỉ có Cố Vân Khê thưởng thức chén trà trong tay, thần sắc lạnh nhạt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Tâm tính này ổn không thể tưởng tượng nổi.
Mạc Thừa Ân không thể không thừa nhận, cháu gái này tương đối lợi hại, cô quá bình tĩnh.
Vị thành niên đã có lòng dạ và khí độ như vậy, sau khi trưởng thành... chỉ sợ con cháu Mạc gia cũng không phải là đối thủ của cô.
Hoặc là sớm loại bỏ, hoặc là, nghĩ biện pháp hòa giải.
Cái trước, ông thấy không rõ Cố Vân Khê sâu cạn, không dám tùy tiện làm việc, dù sao, người có thể đổ tội gián điệp J thì sao có thể là hạng người bình thường?
Vậy chỉ có thể lựa chọn vế sau.
Ông ho một tiếng, chủ động phá vỡ sự yên lặng, "Cố Vân Khê, sao cháu lại cho rằng Mạc Khải Hàng muốn gan của chị mình?”
Tầm mắt Cố Vân Khê rơi trên mặt ông, sau đó đi xuống, nhắm vào gan của ông.
“Không phải ngài bị bệnh gan sao, cần thay gan? Mạc Khải Hàng vì lấy lòng ngài, cũng vì quyền thừa kế, cho nên mới đi tìm mấy đứa trẻ không cha không mẹ, bắt cóc lấy gan, đúng là một kế hoạch hoàn mỹ, một hòn đá ném hai con chim.”
Tề lão gia hít vào ngụm khí lạnh, cái này cũng quá đáng rồi, Mạc Khải Hàng vô sỉ kia quả thật nên đưa vào đại lao tiếp nhận giáo dục.
Nếu không phải Cố Vân Khê đủ mạnh mẽ, thì mấy đứa nhỏ Cố gia chỉ có thể tùy ý bị xâu xé.
Người thân muốn lấy gan của ngươi, ngươi dám nhận sao?
Sắc mặt Mạc lão đại chấn động, làm sao cô biết rõ như vậy?
Mạc Thừa Ân nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Cháu biết rất nhiều, tôi quả thật có bệnh gan, nhưng, tôi muốn nói rõ một điểm, tôi sẽ không cần thận của các cháu, mời Tề lão đệ làm chứng cho tôi.”
Phá vỡ việc này, ông cũng hoàn toàn c.h.ế.t tâm, không thể đón anh em Cố Vân Khê về Mạc gia.
Một khi đón về, đó là không c.h.ế.t không thôi, là mâu thuẫn vĩnh viễn không thể điều hòa.