Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 318:




“Ai, tôi vốn cũng không nghĩ tới việc cưới vợ khác, nhưng hai đứa nhỏ cần một người mẹ, sự nghiệp của gia đình tôi to lớn như vậy cũng cần một nữ chủ nhân chăm lo”.
Nói lắt léo để làm xuôi tai người khác, kỳ thật là muốn tìm một bảo mẫu miễn phí, chịu mệt nhọc thay bọn họ làm trâu làm ngựa.
Cố Vân Khê mỉm cười: “Có bà nội nuôi dưỡng cũng giống như được mẹ nuôi, ra ngoài xã giao có thể tìm trợ lý chứ không nhất thiết phải cưới một người phụ nữ, đương nhiên, anh không chịu nổi đêm dài tịch mịch thì là một chuyện khác”.
Lời này nói rất thú vị.
“Hơn nữa, lỡ như cưới về một nữ nhân tính tình không tốt, hà khắc con chồng, tương lai hai đứa nhỏ này sẽ bị hủy.”
Cho nên, Chu Ngọc Thành muốn cưới một nữ nhân tính tình tốt, tính cách yếu đuối, dễ dàng bị khống chế.
Đương nhiên, tốt nhất nên có nhiều đồ cưới, có nhà mẹ đẻ giàu có cho hắn tùy ý xoa tròn bóp dẹt.
Hắn liếc mắt đưa tình nhìn Cố Vân Khê: “Cố tiểu thư là cô gái lương thiện tốt đẹp nhất mà tôi từng gặp, cô nhất định rất thích trẻ con phải không?”
Bàn tay Cố Hải Triều đã sớm siết thành quả đ.ấ.m cứng rắn, nghe xong câu này không kiềm chế đứng lên: “Anh..."
Dám ở trước mặt ông đây câu dẫn em gái còn đang vị thành niên của ông? Muốn đi tìm chết, phải không?
Nhân viên công tác lập tức đè anh xuống, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Người HK chính là thẳng thừng như vậy, bọn họ tương đối cởi mở, cũng không có ý gì khác. Trước mặt mọi người có thể làm ra chuyện lớn gì?”
Danh tiếng của người HK chính là bị câu nói này của ông ta phá hoại.
Cố Vân Khê bị hắn làm cho ghê tởm, hắn còn dám nói với cô mấy câu buồn nôn như vậy? Suýt chút nữa cô đã phun cơm ra, câu dẫn thiếu nữ còn vị thành niên, đáng kéo ra ngoài b.ắ.n chết!
“Không thích, tôi hễ thấy đứa nhỏ khóc rống náo loạn tôi liền muốn đánh”.
Chu Ngọc Thành có chút ngoài ý muốn, sao có chút không giống với suy nghĩ của hắn.
“Trẻ con phải dạy dỗ thật tốt, dùng tình yêu thương cảm hóa, nếu cô thật lòng đối xử tốt với nó, nó cũng tự nhiên đối xử tốt với cô”.
Cố Vân Khê nhìn về phía thằng nhóc mập cười cười: "Lúc nhỏ đứa nào chưa bị ăn đánh thì như không có tuổi thơ, tôi đề nghị nên để cho đám trẻ có một tuổi thơ đầy đủ như bao người, người xưa có dạy dưới đòn roi nuôi được con hiếu thảo, không đánh không nên người”.
Chu Ngọc Thành: “...”.
Chu Tử Duệ nghe xong không tự chủ được mà run rẩy, không, nó không cần bà mẹ kế xấu xa này! Nó không muốn bị đánh! Nó đứng phắt dậy, rống mồm thét chói tai như heo bị chọc tiết: "Cha, cha đừng đầu tư ở đây, con không thích nơi này”.
Chu Ngọc Thành tâm tư xoay chuyển.
“Được, vậy chúng ta đổi qua thành phố khác”.
Về khoản này hắn rất am hiểu nắm giữ lòng người.
Nhân viên công tác nhất thời nóng nảy: “Chu tiên sinh, đều là hiểu lầm, có lời gì từ từ nói. Cố tiểu thư, cô mau xin lỗi Chu tiểu thiếu gia đi, nhanh lên”.
Nói xin lỗi cái rắm! Cô nói sai câu nào hả? Vừa nghĩ tới chị gái cô ăn đủ đau khổ trong tay mấy cha con nhà này, cô liền thấy tức giận.
Cố Vân Khê nhìn Khương Nghị một cái, Khương Nghị giật mình, lập tức hiểu ngay.
"Quái lạ, chúng tôi cũng không phải ăn mày cầu xin các người bố thí quyên tiền. Đến đây để hợp tác đầu tư còn muốn nhận nhiều chỗ tốt, rõ ràng là muốn ở chỗ chúng tôi đặc biệt vớt một mẻ cá lớn, còn lên mặt ra vẻ Quan Thế Âm cứu vớt chúng sanh, đây gọi là hiểu lầm à?”
Được, hôm nay hắn là người mạnh miệng nhất ở đây!
“A, tôi nhớ ra rồi, làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết”.
Chu Ngọc Thành tức giận cả người phát run: “Đây là thái độ của chính quyền địa phương? Thật khiến tôi thất vọng quá”.
Nhân viên công tác đầu đầy mồ hôi, Khương Nghị cười ha hả: “Ồ, hắn gấp, hắn gấp”.
“Các người đây là khi dễ người khác.” Chu Ngọc Thành nổi trận lôi đình.
Khương Nghị bật hết hỏa lực: "A, hắn thua, hắn muốn khóc!”
Khóe miệng Cố Vân Khê giật giật, bình thường cô nói chuyện thiếu đánh như vậy sao? Không không, cô không thừa nhận!
Là Khương Nghị thiếu đòn!
Chu Ngọc Thành không có biện pháp chặn cái miệng của Khương Nghị, hắn dứt khoát tìm tới Cố Hải Triều cáo trạng.
“Cố tiên sinh, đây là nhân viên của công ty anh, anh phải cho tôi một câu giải thích thỏa đáng!”
“Giải thích cái gì?” Cố Hải Triều sửng sốt một chút, sau đó nghiêm trang nói: “À, anh ta chỉ là người làm tạm thời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.