Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 320:




Mọi người bận rộn đến 12 giờ mới có thể nghỉ ngơi, trước khi đi ngủ, Cố Vân Khê bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, đi gõ cửa phòng bên cạnh: "Chị Triệu, chị giúp tôi điều tra lai lịch của Chu Ngọc Thành này đi. Tôi cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc, hình như hắn ta tới đây là vì nhắm vào tôi.”
Bên cạnh cô có tài nguyên tốt như vậy, vì sao không dùng chứ?
“Vâng.” Chị Triệu bình thường không làm cho người ta có cảm giác tồn tại gì, nên tất cả mọi người sẽ không đề phòng cô ấy. Vì thế, người khác không biết được cô ấy có một thân công phu vô cùng tốt. “Cô yên tâm đi, tôi rất nhanh sẽ cho cô kết quả.”
Có những lời này, Cố Vân Khê liền an tâm đi ngủ.
Còn bên này, khi chị Triệu vừa gọi điện thoại ra ngoài, các tổ chức bên kia liền bắt đầu bận rộn.
Lại là một ngày mới, các hạng mục công việc của trung tâm thương mại đã được quyết định sơ bộ, Cố Vân Khê cũng bắt đầu thu dọn hành lý trở về trường.
Hầu Tiến sĩ một ngày thúc giục ba lần, nếu cô vẫn không về nhanh ông ta sẽ tiếp tục mắng chửi người, dù sao đây cũng là luận văn tốt nghiệp của cô.
Cố Vân Thải ở phòng bếp bận rộn, nhanh chóng làm chút đồ ăn vặt cùng sốt tương thịt bò cho em gái mang theo, phòng khi em gái cô mang đến trường học khi đói còn có thể ăn.
Hoắc Minh Duyệt một tấc cũng không rời khỏi phòng bếp, tùy thời canh giữ để ăn nồi thức ăn ngon đầu tiên này. Gần đây do được ăn quá nhiều món ngon, mặt cô ấy cũng hơi tròn lên.
Cố Hải Triều có chút yên tâm, nói: "Em gái, anh mua đặc sản cho em, em mang đi chia cho thầy cô bạn học cùng ăn.”
“Được.” Cố Vân Khê ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Hải Triều nhìn em gái đáng yêu mềm mại, trong lòng mềm nhũn, giọng nói không giấu được có chút nhu hòa: "Em trốn học lâu như vậy, thật sự có vấn đề gì sao?"
“Em không trốn học chỉ xin nghỉ thôi, nhà trường cũng đồng ý. "Cố Vân Khê hùng hồn hỏi lại: " Vậy thì có thể có vấn đề gì chứ?”
Cô vĩnh viễn nói chuyện hợp tình hợp lý như vậy, vừa mạnh mẽ, lại luôn tràn đầy sức sống.
Cố Hải Triều sờ sờ đầu em gái: "Nếu có người khi dễ em, em phải gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lập tức đi qua đó.” Mặc kệ cô thông minh tài giỏi thế nào, trong mắt anh, cô vẫn là một cô em gái nhỏ ốm yếu cần được bảo vệ.
Khương Nghị ngồi trên sô pha xem TV nhịn không được châm chọc: "Ai có thể khi dễ được Tiểu Khê chứ?”
Cố Hải Ba ở một bên trừng mắt liếc gã một cái: "Câm miệng, không có chỗ cho anh nói chuyện.”
Khương Nghị cười to, nói: "Được rồi, được rồi, người Cố gia các người đều rất hung tàn, ngoại trừ A Thải thôi.”
Hung tàn nhất chính là Cố Vân Khê, hết lần này tới lần khác vậy mà những người này giống như là không nhìn thấy cái gì, chỉ lo đem cô trở thành tiểu cô nương yếu đuối không sợ gió mà bảo vệ. Quả thật, tình thân của bọn họ cũng quá là khiến người ta ê răng đi.
Ngay khi bọn họ đang ầm ĩ, điện thoại của Cố Hải Triều vang lên, anh nhận điện thoại sắc mặt liền thay đổi: "Cái gì? Tôi nghe không rõ, anh lặp lại lần nữa.”
Cố Vân Khê thấy thế, ý bảo anh mở loa điện thoại lên.
Chỉ nghe trong điện thoại truyền ra một thanh âm trầm ổn: "Con gái của Chu Ngọc Thành tiên sinh không quen khí hậu, cái gì cũng ăn không vô, ngài ấy muốn mời Cố tiểu thư làm cho nó mấy món ăn ngon miệng. Con trai Chu tiên sinh cũng muốn ăn bánh ngọt, chê bánh ngọt Hải Thành chúng ta không đủ ngon, một hai muốn Cố tiểu thư làm cho cậu ấy một cái bánh kem. Đương nhiên, đây chỉ là để phối hợp với chúng tôi thu hút vốn đầu tư nước ngoài, chúng tôi cũng sẽ không để cô ấy vất vả vô ích, xin ngài nhất định phải giúp chúng tôi.”
Cố Vân Khê nhíu mày, chậc chậc, đúng là thú vị.
Cô nhẹ nhàng kéo kéo áo của anh trai, viết xuống một câu trên mặt đất, Cố Hải Triều sửng sốt một chút, sau đó hỏi theo: "Anh nói là vị Cố tiểu thư nào?"
Đối phương tựa hồ có chút kỳ quái, hỏi: "Chính là vị Cố tiểu thư lần trước gặp, cùng Chu gia tiểu công tử náo loạn xong dẫn đến không thoải mái đó, làm sao vậy?"
Trong lòng Cố Hải Triều hiện lên một tia khác thường, nói: "Con bé không biết nấu cơm, cũng chưa từng xuống bếp.”
Em gái anh tuy có chỉ số thông minh cao, nhưng về phương diện nấu ăn thì rất ngốc, cần người khác chăm sóc.
Vị thư ký kia cực kỳ kinh ngạc: "A? Sao có thể chứ? Chúng tôi nghe nói em gái anh nấu ăn rất ngon, anh không cần khiêm tốn như vậy.”
“Anh nghe ai nói? Em gái tôi thật sự không biết nấu ăn, ai lại lấy chuyện này ra đùa chứ..." Lúc này trong đầu Cố Hải Triều bỗng nhiên hiện lên một ý niệm, sắc mặt liền thay đổi. Áo của anh lại bị Cố Vân Khê kéo kéo, anh nhìn xuống đất, bất đắc dĩ nói: "Được, lát nữa tôi sẽ dẫn con bé tới.”
Vừa cúp điện thoại, Khương Nghị cùng Cố Hải Ba lại gần, hỏi: "Có ý gì? Bên kia chỉ đích danh muốn em gái đi làm bánh ngọt cho bọn hắn? Đây không phải là muốn kiếm chuyện sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.