Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 326:




Mike đi tới, ngồi xuống: "Chờ một chút, cho tôi một ly mocha, bánh nướng xốp, ghi vào sổ sách của vị tiểu thư này.”
Cố Vân Khê đặc biệt im lặng, nhìn anh ta: "Mike, anh không thiếu tiền, có cần phải như vậy không?”
Mike đúng thật là không thiếu chút tiền này, nhưng anh ta chính là muốn nếm một chút chỗ tốt của cô, nên miệng đầy lí lẽ nói: "Nhưng cô là chủ ở đây nha, cô mời khách nhân uống ly cà phê, làm một chút chức trách của người chủ, không thành vấn đề gì chứ?"
Cố Vân Khê xoa trán thở dài, người này thật sự là rất tuyệt, đây không phải là lúc đàm phán không chiếm được tiện nghi của cô nên ghi thù sao?
"Đôi cẩu nam nữ các người..." Chu Ngọc Thành rốt cuộc nhìn không nổi nữa, như phát điên đánh về phía Cố Vân Khê, nhưng còn chưa tới gần, đã bị đá bay ra ngoài, hắn ta nề ngã trên mặt đất.
“A…”
Biến cố này làm cho tất cả mọi người hoảng sợ, không tự chủ được lùi về phía sau vài bước.
Chu Ngọc Thành chỉ cảm thấy lưng đau dữ dội, tức giận cực kỳ trừng mắt nhìn người phụ đã động thủ kia: "Cô là ai?”
Chị Triệu có tai như điếc, lặng lẽ canh giữ bên cạnh Cố Vân Khê.
Cố Vân Khê thần sắc tự nhiên, lắc đầu thở dài, nói: "Đây là phòng vệ chính đáng nha. Đúng là loại người không có văn hóa thật sự rất đáng sợ.”
“Cố Vân Khê, cô ta là người của cô?” Chu Ngọc Thành không dám tin mở to hai mắt, trong lòng vô cùng kinh hãi: “Cô có biết tổn thương tôi là có hậu quả gì không? Tôi có thể khiến cô c.h.ế.t không có chỗ chôn.”
Cố Vân Khê nhìn người đàn ông đang chật vật nằm trên đất kia, khóe miệng nhếch lên một đường cong nhẹ, thanh âm đè thấp, nói: "Tôi chỉ biết là, ai dám tính kế tôi, tôi sẽ khiến hắn thanh bại danh liệt.”
Giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm, không mang theo một tia ấm áp nào, lại vô cùng kiêu căng, tự như cô chính là người nắm quyền sinh tử của bọn họ.
Mọi người ngơ ngác nhìn cô, tâm tư có chút d.a.o động, một cô gái như vậy thì làm sao có thể là kẻ lừa đảo được chứ?
Chu Ngọc Thành không hiểu sao có chút lo sợ, cô gái này này cùng với tưởng tượng của hắn ta hoàn toàn không giống nhau. Không phải nói cô rất yếu đuối dễ bị bắt nạt sao? Còn nói cái gì mà ngoan hiền dễ dụ dỗ? hắn ta có phải bị bọn họ gạt rồi không?
Chờ bộ trưởng Dương nghe tin chạy tới, liền thấy xung quanh đều vây kín người xem, ở giữa chính là một cô gái có diện mạo bắt mắt đang uống trà chiều.
Mỗi động tác giơ tay nhấc chân của cô gái kia đều lộ rõ vẻ ưu nhã, khí chất bất phàm, lại vô cùng thong dong bình tĩnh.
Ông ta cũng có chút mơ hồ, tình huống như này là như thế nào?
Đồng chí Tưởng lập tức chạy tới, vội vàng giải thích: "Bộ trưởng, là như vậy…” Chu Ngọc Thành tinh mắt, lập tức giành cáo trạng trước.
"Lãnh đạo, ngài tới vừa đúng lúc. Ngài nhìn xem bọn họ làm tôi bị thương như vậy, các người Hải Thành làm việc đều như vậy đó sao?”
Bộ trưởng cau mày, nhìn ông ta nói: "Đây là bị ai đánh?”
Chu Ngọc Thành hung tợn chỉ vào Cố Vân Khê: "Là cô ta.”
Ánh mắt bộ trưởng nhìn theo tay ông ta có chút sửng sốt, bởi người ông ta nói chính là cô gái trẻ kia.
“Cô ta là ai?“ Từ khí chất đến diện mạo như thế này cũng không phải người bình thường.
Cố Vân Khê mở to đôi mắt vô tội, giọng nói mềm mại, nói: "Không phải tôi.”
Diện mạo cô nhu thuận mềm mại đáng yêu như vậy, không giống với bộ dáng là sẽ đánh nhau với người khác nha.
Chu Ngọc Thành nổi giận đùng đùng chỉ vào chị Triệu, nói: "Cô ta là người của cô, cô ta động thủ không phải là do cô sai khiến sao?”
“Tôi không sai khiến chị ấy. "Cố Vân Khê tươi cười ngọt ngào, nói: "Mọi người làm chứng cho tôi, tôi có sai người đánh ông ta không?”
“Không có!”
"Là cô, chính là cô..." Chu Ngọc Thành nghiến răng nghiến lợi nói, cô ta sao lại có thể bình tĩnh như vậy chứ?
Bộ trưởng nhìn thấy toàn bộ màn này, nhịn không được xoa xoa mi tâm, nói; "Chờ một chút, vị tiểu thư này là?”
Đầu tư thì đầu tư đi, tại sao còn muốn tìm con gái nhà người ta làm cái gì chứ? Nếu là lưỡng tình tương duyệt thì thôi đi, nhưng người ta rõ ràng là chướng mắt hắn, còn dây dưa làm cái gì không biết?
Chu Ngọc Thành cũng không phải là người ngu xuẩn, đã ý thức được thế cục đối với mình có chút bất lợi, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, nói: "Lãnh đạo, tôi đây là một lòng trở về làm đầu tư, vì sự phát triển của quốc gia mà bỏ ra một chút sức mình, đây là lời thật lòng của tôi, có trời đất chứng giám.”
Lời đầu tiên của hắn ta là thể hiện sự trung thành, tranh thủ lấy một chút tình cảm.
"Tôi đã đến thành phố Hải Thành, một thành phố xinh đẹp. Tại nơi đó tôi đã gặp một cô gái khiến tôi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên và tôi sẵn sàng dâng hiến tất cả vì người con gái này. Tôi mua cho cô ta rất nhiều thứ đắt tiền để lấy lòng cô ta, lúc đó cô ta cũng đồng ý kết hôn với tôi. Nhưng sau khi cô ta gặp được người đàn ông nước ngoài này, liền thay đổi suy nghĩ, muốn từ chối tôi.”
Hắn chỉ vào Cố Vân Khê và Mike, lớn tiếng lên án, y hệt như bộ dáng người chồng bị cắm sừng, sau đó bị vợ mình ruồng bỏ.
Làm sao trên đời lại có loại người vô sỉ như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.