Lời này như một đạo nước lạnh từ đầu dội xuống đầu cô ta, mặt Cố Như hiện tại đã xám như tro tàn: "Cố Vân Khê, tôi thật sự không có hại cô và người nhà của cô.”
“Tôi không tin.”Cố Vân Khê lạnh lùng quét mắt về phía anh em Cố Gia Bảo: “Về phần các người, còn dám lấy cái c.h.ế.t uy hiếp, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu chị tôi, đúng thật là to gan lớn mật. Để xem tôi thu thập các người như thế nào.”
Sát khí của cô quá mãnh liệt, anh em Cố Gia Vượng sợ không thôi, vội nói: "Là Cố Như sai khiến, không liên quan gì đến tôi.”
Cố Như ngăn cản không kịp, bọn hắn đã khai hết. Cô ta vừa tức vừa vội, đúng là phế vật, thành sự không có mà bại sự thì có thừa.
Cố Hải Triều:...Đơn giản như vậy sao?
Cố Vân Khê cười to: "Anh thật ngu ngốc, dám lấy tự sát ra uy h.i.ế.p người khác, là người chịu đau khổ lớn nhất, nhưng mình thì có được gì đây?”
Cô chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu, liền làm cho sắc mặt ba anh em bọn họ đều thay đổi.
Cố Như vừa tức vừa vội, nói: "Anh, đừng tin cô ta, cô ta giỏi nhất chơi tâm lý người khác, cô ta là đang muốn ly gián chúng ta.”
Cố Vân Khê đảo tròng mắt, không biết từ nơi nào lấy ra một con d.a.o găm, nhắm ngay chân Cố Gia Vượng, đ.â.m xuống: "Nếu không, đánh gãy tứ chi của các người sau đó ném vào ổ ăn mày?”
Cố Gia Vượng nhìn con d.a.o găm kia của cô, sợ đến tè ra quần, "Cô đây là phạm pháp.”
Cố Vân Khê cười híp mắt gật đầu, thu hồi con d.a.o lại nói: "Cám ơn anh đã nhắc nhở tôi, tôi sẽ không tự mình động thủ, bảo quản cái thanh danh trong sạch này, cho dù là ai cũng tra không ra tội danh này trên đầu tôi được.”
Cả người Cố Gia Vượng đều không tốt, ai tới nói cho hắn biết, Cố Vân Khê sao lại đáng sợ như vậy?
“Cứu với.”
“Tôi sai rồi, tôi xin lỗi.”
Cố Vân Khê lấy giấy bút trong túi ra, ném tới trước mặt Cố Gia Vượng, "Vậy anh mau viết thư xin lỗi, viết đến khi tôi hài lòng mới thôi. Khi đó tôi sẽ cân nhắc để tha thứ cho anh.”
Cố Gia Vượng không chút do dự cầm bút lên, "Được, tôi sẽ viết.”
Cố Như muốn điên rồi, nhào tới muốn cướp giấy bút, nhưng bị Cố Gia Vượng đẩy mạnh ra, hắn thét lên: "Cút đi.”
Trong đầu hắn hiện tại đều là đánh gãy tay, đánh gãy chân, cắt lưỡi.
Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, cầm lấy bút không ngừng viết. “Không thể viết, anh, anh đừng có viết.”Cố Như gấp đến không chịu nỗi: “Đây đều là kế sách của cô ta.”
Cố Gia Vượng căn bản không để ý nhiều đến như vậy, hắn chỉ biết nếu mình không viết, đại nạn lần này có thể sẽ không qua được.
Hắn làm sao dám lấy mạng đi đánh cược? Người đã c.h.ế.t một lần, cũng không dám đánh cược lần thứ hai, nghĩ thôi cũng đã không muốn.
Hắn viết rất nhanh, nhưng Cố Vân Khê còn xem kỹ lại, sau đó trả về bắt hắn viết lại, "Viết lại mọi chuyện đã xảy ra, ai xúi giục, ai sắp xếp tất cả, đều viết lên hết.”
Cố Gia Vượng nghe lời viết lại, sửa lại hai ba lần, "Như vậy được chưa?”
“Được rồi. "Cố Vân Khê bảo anh chép lại một lần nữa, bản mới này tuyệt đối không được viết sai: “Viết tên của anh và thời gian viết thư lên.”
Cố Gia Vượng làm theo hết thảy, Cố Vân Khê tiếp nhận thư xin lỗi, qua tay liền giao cho chị Triệu.
“Chị Triệu, đem phong thư xin lỗi này đưa đến các tòa soạn báo lớn, tôi muốn ngày mai trên tất cả trang báo đều phải được nhìn thấy nó, như thế có thể không?"
“Có thể, tôi đi làm đây.”
Anh em Cố Hải Triều vô cùng vui mừng, danh dự của Cố Vân Thải đã được đòi lại, Cố Vân Khê đã đòi lại cho cô một cái công bằng.
“Vẫn là Tiểu Khê cao tay.”
Cố Như nhìn bóng chị Triệu biến mất ở cửa, cả người mất hết can đảm, thều thào nói: "Cố Vân Khê, cô quá độc ác.”
"Lần trước tôi đã niệm tình cô lần đầu phạm tội, lại còn nhỏ tuổi, nên đã tha cho cô, cũng cho cô thêm một cơ hội. Nhưng cô hình như không có cảm kích.”Cố Vân Khê cảm thấy mình cũng rất rộng lượng, cũng đã nguyện ý cho cô ta một cơ hội để hối cải.
Cố Như nổi điên mắng chửi, mắng cực kỳ khó nghe, hoàn toàn không có khí chất tiểu thư khuê các gì. Nhưng, đại cục đã định, cô ta còn có thể làm gì.
Người của Ngụy gia ở Hải Thành đã mang Cố Như và anh em Cố Gia Vượng đi.
Cố Vân Thải có chút hoảng hốt, nói: "Tiểu Khê, cứ như vậy là xong rồi sao?” .
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
“Đúng vậy, còn thế nào nữa a?”
Cố Hải Triều có chút lo lắng, "Vậy người đứng sau lưng cô ta là ai?”
“Chúng ta quản nhiều như vậy làm gì? Đến một người thì g.i.ế.c một người, đến hai người thì tiện thể g.i.ế.c luôn một đôi, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngập, chúng ta sợ gì chứ.”Cố Vân Khê thần thái phấn chấn, tràn đầy tự tin nói.
Trên đời này không có gì là an toàn tuyệt đối, chỉ có mình cường đại lên, mới có thể đứng ở thế bất bại.