Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 374:




Buổi tiệc bắt đầu, nhân viên phục vụ thức ăn bưng từng khay đi vào, đặt bốn món ăn nguội lên bàn.
Cố Vân Thải nhìn khuôn mặt quen thuộc của nhân viên đưa thức ăn, sửng sốt một chút, sao người bưng bê lại là chị Triệu?
Sự chú ý của Tưởng Quảng Xương đều đặt trên người Cố Vân Khê, không chú ý tới cảnh này, hắn lấy từ trong túi ra một vật: "Đây là quà gặp mặt, xin hãy nhận lấy.”
Đặt lễ vật xuống, anh ta khẽ gật đầu chào hỏi, tiêu sái rời đi.
Chờ anh ta đi khuất, Cố Vân Khê lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhíu mày, tay phải gõ nhẹ mặt lên bàn, trong lòng nhiều lần phỏng đoán mấy câu hỏi vừa rồi.
“Này này.”Một bên truyền đến tiếng kinh hô của Cố Vân Thải, "Em gái, em mau nhìn xem.”
Bên trong hộp quà là một chiếc vòng cổ bằng vàng.
“Em gái, sao chị cứ cảm thấy là lạ?”Sao lần đầu tiên gặp mặt, người này lại tặng đồ quý giá như vậy?
Cô bất giác liên tưởng đến một câu: Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
“Trong lòng em biết rõ.”Cố Vân Khê khoát tay. “Chúng ta cứ ăn trước đi, tiền mừng đã đưa rồi, ăn để lấy lại vốn.”
Ăn uống no đủ, cô tìm cái cớ cùng chị gái nhanh chóng trở về, hai anh trai còn có nhiệm vụ khác.
Cố Vân Khê nhìn đồng hồ: “Chị, em muốn đi gặp một giáo viên, chị thì sao?”
“Chị muốn đến thư viện đi dạo, xem có sách nào nghiên cứu về nhiệt độ bình thường của thực phẩm không.”Cố Vân Thải suy nghĩ nên làm thế nào, có chút gấp gáp.
Hai chị em tách ra ở đầu đường, một chiếc xe ba bánh dừng lại bên cạnh Cố Vân Khê, Cố Vân Khê ngồi lên: “Chị Triệu, vừa rồi chị đều nghe thấy chứ?”
Cảm giác tồn tại của chị Triệu cực thấp, người bình thường cũng sẽ không chú ý tới chị ấy, chị ấy lại giả làm nhân viên đưa thức ăn, không lộ ra một chút sơ hở.
Nghe Cố Vân Khê hỏi, chị hơi nhíu mày: “Người phóng viên đó có chút vấn đề.”
Chỉ có ở trước mặt chị Triệu, Cố Vân Khê mới lộ ra một chút suy tư, lo lắng:
“Em nghi là những chuyện kia đã bị tiết lộ, không biết là từ bên phía bộ đội hay là ở Thủ đô?”
Bất kể là bên nào, đều là phiền toái lớn.
Bộ đội ở nơi hẻo lánh, lại có tầng tầng biện pháp bảo mật, dưới tình huống như vậy bị rò rỉ tin mật, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Về phần kinh thành, đó là trung tâm chính trị và quyền lực bậc nhất, dự án của cô được xem như tài liệu tối mật, cất giữ ở nơi giữ bí mật có cấp bậc cực cao.
Bài luận văn kia ký tên bằng mật danh, người biết thân phận thật sự của cô có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà những người này đều quyền cao chức trọng, không có khả năng phản bội đất nước của mình.
Nếu vấn đề là bắt nguồn từ hai chỗ này, chỉ vừa nghĩ tới đã thấy rùng mình.
“Chị sẽ báo cáo lên cấp trên.”Chị Triệu nghiêm giọng, chị ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc này.
Cố Vân Khê nhìn như một người cậy tài phách lối, đem sự kiêu ngạo tự phụ của một thiên tài phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng sản phẩm cô nghiên cứu phát triển đều là điện gia dụng và phần mềm máy tính bình thường, đều nằm trong phạm vi được cho phép.
Những thứ nhạy cảm khác đã được bảo mật, nộp lên trên và không được truyền ra ngoài.
Thật ra cô rất có chừng mực, miệng lưỡi cực kín, biết cái gì có thể nói, chuyện gì không thể làm.
Ngay cả người nhà của cô đến nay cũng không biết trong thời gian mất tích mấy tháng, cô đã đi đâu và làm những gì.
Cố Vân Khê khẽ thở dài một hơi, nghiên cứu khoa học không thể khiêm tốn, dù sao cũng phải có thành quả nghiên cứu chứ, chỉ có như vậy mới có thể có nhiều cơ hội tốt hơn.
Thế nhưng thành quả quá mức xuất sắc, sẽ bị vô số ánh mắt nhòm ngó khắp nơi.
Thật sự rất khó khăn.
Cố Vân Khê cố ý tìm một cơ hội, gọi điện thoại nói chuyện phiếm với Trần Chấn Hoa vài câu, biết được hắn quen biết với tay phóng viên Tưởng Quảng Xương kia khi phỏng vấn ăng ten bảo bảo, hai người thường xuyên qua lại dần dần trở thành bạn bè, kế hoạch hôn lễ và người dẫn chương trình chính là Tưởng Quảng Xương hỗ trợ sắp xếp.
Trần Chấn Hoa cực kỳ tôn sùng anh ta: "Tiểu Khê, sao đột nhiên em hỏi thăm anh Tưởng vậy?”
Cố Vân Khê nói cực kỳ tùy ý: “Ha ha, em tưởng anh ta là kẻ lừa đảo, chuyên lừa tình con gái.”
“Anh từng đi đến đài truyền hình, anh ấy đúng là phóng viên, hơn nữa còn nhận được biên chế, tất cả mọi người rất tôn trọng.”
“Vậy em yên tâm rồi.”
Cúp điện thoại, Cố Vân Khê đều gọi các anh chị tới, mở một cuộc họp gia đình: “Cái tay phóng viên có tìm đến mọi người không?”
Cố Hải Triều nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Anh không rõ lắm, bọn anh đều từ chối tất cả buổi hẹn phỏng vấn, công việc bề bộn, phải luân phiên quản lý nhà xưởng, trên cơ bản không tìm thấy bọn anh, có việc gì vậy?”
Anh khiêm tốn, không muốn nhận phỏng vấn, lại càng không muốn lên TV.
Đạo lý gậy đánh chim đầu đàn, anh hiểu rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.