Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 376:




Hôm nay, Cố Vân Thải vừa mới vào phòng thí nghiệm, Cố Vân Khê liền đưa tới một cái quạt điện cầm tay khéo léo.
“Chị, chị mau thử xem.”
“Em đã làm xong rồi à?”Cố Vân Thải vừa mừng vừa sợ, quạt điện trong tay màu hồng phấn, nhỏ nhỏ đáng yêu.
Chức năng cực kỳ đơn giản, chỉ có hai nút bấm, nút chỉnh chế độ gió lớn gió nhỏ.
Cố Vân Thải chỉnh gió lớn, một cơn gió mát mẻ thổi tới, thể xác và tinh thần đều thoải mái.
“Cái này tốt, gió rất lớn, không có âm thanh ồn ào, pin này có thể dùng trong bao lâu?”
Cố Vân Khê cười híp mắt nói: “Sạc bằng điện, không tốn pin.”
“Hả? Tiện vậy sao?”Cố Vân Thải yêu thích vuốt ve quạt nhỏ trong tay, càng xem càng thích.
“Đúng vậy, còn có thể gấp gọn lại, bỏ vào trong túi xách mang theo đi ra ngoài, không chiếm nhiều không gian trong túi xách.”
“Em dự định rao bán quạt này giá bao nhiêu tiền?”Đây là vấn đề Cố Vân Thải quan tâm nhất. “Nếu đắt quá, người bình thường không nỡ mua.”
Cố Vân Khê nghiên cứu phát triển càng chú trọng tính năng hơn giá thành: “Loại này giá thành hơi cao, em dự định đổi sang vật liệu khác hạ thấp chi phí sản xuất xuống, đến lúc đó tung ra thị trường có bốn loại hình, hai loại rẻ hơn một chút, để mọi người có thể chọn lựa, hai loại thì đi theo con đường cao cấp, hy vọng có thể bán ra nước ngoài, ví dụ như Saudi Arabia.”
Các quốc gia sa mạc hẳn là có nhu cầu lớn về phương diện này.
Cố Vân Thải kinh ngạc, được rồi, không hổ là em gái cô, luôn suy nghĩ vấn đề lâu dài.
Cô còn đưa ra đề nghị: “Màu sắc thêm mấy cái, hai màu đen trắng là không thể thiếu, các màu hồng nhạt xanh biển xanh lá vàng kim mỗi màu đều thêm một chút.”
“Được.”
Cố Vân Thải không muốn rời tay: “Cái này có thể cho chị không? Lúc ra ngoài chị sẽ mang theo sử dụng.”
“Được.”Cố Vân Khê đặc biệt hiểu được, mùa hè không có điều hòa thật sự rất khó sống.
Vì thế, cô đặt vài chậu nước đá trong phòng thí nghiệm, dùng quạt thổi một cái, không khí mát mẻ hơn nhiều.
Nhưng ra ngoài thì không có cách nào.
Chị Triệu đi đến: "Tiểu Khê, có một người đàn ông tên Hoắc Vân Sơn muốn gặp em.”
Là Hoắc Vân Sơn, sao anh ta lại tới đây? Cố Vân Khê ngẩn người: “Mời anh ta vào trong đi.” Cô ở trong phòng thí nghiệm không mang theo điện thoại di động, trong lúc làm việc, muốn liên lạc với cô tương đối khó khăn.
Hoắc Vân Sơn mặc trang phục thuờng ngày nhưng khó giấu dáng vẻ anh tuấn: “Cố Vân Khê, chúng ta lại gặp mặt.”
Cố Vân Khê ra hiệu cho anh ngồi xuống, đưa nước ấm và điểm tâm hoa quả lên: “Ông ngoại có chuyện gì sao?”
Hoắc Vân Sơn thần sắc nghiêm túc: “Cấp trên phái tôi tới tiếp nhận vụ án về Tưởng Quảng Xương.”
Cố Vân Khê im lặng, cũng đúng, bọn họ cũng coi như quen thuộc, có cơ sở tín nhiệm nhất định: “Bước đầu điều tra được thông tin gì chưa?”
Hoắc Vân Sơn đem một phần tư liệu đưa cho cô: “Bối cảnh của hắn rất bình thường, xem như căn chính miêu hồng, ba đời trong nhà đều là bần nông, dựa vào nỗ lực của bản thân cố gắng thi đậu đại học chính quy, cưới con gái của lãnh đạo ở đơn vị làm việc, không chỉ là phóng viên có thâm niên, hắn còn là phó chủ nhiệm một bộ phận, có thực quyền."
“Hắn ta từng đi công tác qua ba nước Anh, Pháp, Mỹ, chắc là xảy ra vấn đề vào lúc đó.”
Chờ hắn nói ra lời như vậy, trên cơ bản là không thể xác định.
Cố Vân Khê lật xem tài liệu, dừng một chút: “Hắn ta còn từng đi HK?”
Bên kia là thủ đô gián điệp lừng lẫy, đặc vụ toàn thế giới đều hoạt động ở đó.
Mà cô và HK có trăm ngàn quan hệ.
“Đúng, hắn lấy danh nghĩa đoàn đại biểu tham quan đài truyền hình bên kia.”Hoắc Vân Sơn khẽ gật đầu. “Việc này cần cô phối hợp một chút.”
Cố Vân Khê không hỏi nhiều, trực tiếp đáp ứng: “Được”.
Hoắc Vân Sơn nhìn cô chăm chú: “Cô không hỏi xem có nguy hiểm không mà đã đồng ý?”
“Anh sẽ bảo vệ tôi, tôi tin tưởng ở anh.”Cố Vân Khê tự hỏi, bản thân vẫn rất có giá trị, cấp trên không nỡ để cô gặp bất trắc.
Cô vỗ đầu: “Đúng rồi, dây chuyền vàng được hăn ta tặng, tôi cũng không biết bên trong liệu có lắp máy nghe lén hay máy định vị hay không, anh cầm đi kiểm tra đi.”
“Chờ một chút, tôi sẽ đi đào nó lên.”
“Đào?”Hoắc Vân Sơn tận mắt nhìn cô móc một cái hộp từ trong đất lên, không khỏi câm nín nhìn trời, có cần phải nghiêm túc như vậy không?
Đầu óc của thiên tài cứ suy nghĩ kỳ quái như vậy sao?
Khóe miệng Cố Vân Khê nhếch lên, cô cảm thấy việc này rất thú vị.
Hoắc Vân Sơn xoa xoa mi tâm, cô luôn có thể làm cho hắn cảm giác, cô là một đứa nhỏ chưa lớn, nghịch ngợm ham chơi.
“Đi liên lạc với Tưởng Quảng Xương đi, hẹn hắn ta ra ngoài gặp mặt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.