Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 382:




Sự thật chứng minh, thiết bị định vị này đúng là thứ vô cùng tốt.
Cố Vân Khê kinh hãi che mặt: “Bọn họ lại muốn bắt tôi? Vậy, khi nào thì mới có thể thả ra?”Cô đúng là vừa nhỏ yếu lại vừa bất lực, ai tới cứu cô được không?
Hoắc Vân Sơn buồn cười, "Chỉ cần cô có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao là có thể đi ra ngoài. Tôi đoán chừng cũng không khác lần trước lâu lắm đâu.”
Cố Vân Khê vừa nghĩ tới lần trước mình ở bên trong đó hơn nửa năm, có chút bất lực nói: "Vậy tôi còn có thể ra nước ngoài du học sao?"
Hộ chiếu của cô cũng đã làm xong rồi, chỉ chờ đặt vé máy bay nữa thôi. Hiện tại nói với cô, cô phải đi rừng sâu núi thẳm để đợi, bọn họ đúng là không được gì chỉ giở là làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của cô.
Vẻ mặt của cô lúc này cũng thật buồn cười, khiến Hoắc Vân Sơn nhìn không được cười to: "Chỉ cần cô có bản lĩnh báo danh trước học kỳ mới này, thì cái gì cũng dễ nói nha.”
Đúng vậy, lại phải dựa vào bản lĩnh mà nói chuyện.
Cố Vân Khê chấn kinh, "Chu Bái Bì.”(Chu Bái Bì là một tay ác bá địa chủ trong truyện “Nửa đêm gà gáy”của tác giả Cao Ngọc Bá. Trong truyện, Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm đã giả tiếng gà gáy vào nửa đêm để buộc họ phải rời giường sớm nai lưng ra lao động.)
“Tôi họ Hoắc.”
“Ồ, Hoắc Bái Bì.”
Hoắc Vân Sơn:...
Ngày hôm sau, Cố Vân Khê tuyên bố chuyện này ngay trên bàn ăn.
Anh em Cố Hải Triều ngeh vậy ngây ngẩn cả người: "Em gái, em muốn đi Thâm Thành sao?”
Cố Vân Khê vẻ mặt áy náy, "Đúng, đi chung với Tề Thiệu, sau đó cùng anh ấy đi HK, rồi từ sân bay bên kia đi luôn.”
Đây là lý do thoái thác mà cô đã thương lượng cùng với Hoắc Vân Sơn. Vẻ mặt Cố Vân Thải có chút lo lắng, "Sao bỗng nhiên như vậy? Chị vẫn còn nhiều thứ chưa chuẩn bị xong.”
“Tạm thời xảy ra chút chuyện, vốn đã hẹn mọi người cùng nhau ra nước ngoài du lịch, bây giờ em phải nuốt lời rồi, em thật sự xin lỗi. "Cố Vân Khê ghé vào vai chị gái, trong lòng một mảnh mềm nhũn, chua xót nói.
Nếu không phải bất đắc dĩ, cô cũng không muốn lừa gạt người nhà của mình.
“Đừng nói những lời ngu ngốc như vậy, du lịch thì khi nào đi mà không được chứ.”
Hốc mắt Cố Vân Thải dần đỏ lên, "Tiểu Khê, chị còn chưa kịp nghiên cứu bánh mì cho em.”
Mấy ngày nay cô cũng rất cố gắng, mỗi ngày ngâm mình trong phòng nghiên cứu dưới lầu để nghiên cứu ra loại bánh kia, nhưng kết quả vẫn không khả quan.
Chiếu theo công thức mà Cố Vân Khê đưa cho cô, cô cũng đã vô số lần thí nghiệm, làm ra loại mì ăn liền có vị khá tương đồng, nhưng nó vẫn chỉ là khá tương đồng thôi chứ không giống hoàn toàn được.
"Không sao, chị cứ đem mì ăn liền mà chị làm ra, sau đó bán trên thị trường bán, nếu thuận lợi, chúng ta lại có thể mở một nhà máy sản xuất mì ăn liền. Hy vọng chờ khi em trở về thì mười tòa nhà xưởng kia đều được đưa vào sử dụng, hơn nữa tất cả đều phải là nhà xưởng của chúng ta."
Cố Vân Thải nhịn không được ôm lấy em gái, "Chúng ta sẽ cố gắng.”
Cố Vân Khê tươi cười ngọt ngào: "Em sẽ chờ tới khi đó chị sẽ gửi bánh mì tím cho em, có sản phẩm mới gì cũng nhất đị phải dành cho em một phần nha.”
“Có thể gửi không?”Cố Vân Thải cố nén nước mắt, cô thật sự rất ghét cảm giác chia ly này. “Không phải nói, thực phẩm không gửi được sao? Để chị đi hỏi xem một chút.”
Cố Hải Ba mím môi, nói: "Xa như vậy, tiền bưu điện cũng rất đắt, còn không bằng mua đồ ăn tươi ở địa phương nấu ăn.”
Cố Vân Khê len lén liếc anh trai nhỏ mình một cái, cái người đàn ông thẳng như ruột ngựa này thật đáng ghét!
“Tiền cũng là vấn đề sao? Em chỉ cần nhìn thấy tâm ý của chị hai, liền biết đây chính là thành quả nỗ lực của chị hai, là minh chứng cho việc chị hai cũng ngày càng ưu tú hơn…”
Cô nói rất hăng say, Cố Hải Ba không chịu nỗi nữa lập tức giơ tay nhận sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.