Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 387:




Chương Cố Vân Khê hất cằm, tính tình đại tiểu thư có chút kiêu căng, nói: "Ngồi đi.”
Người tên B kia vô cùng lạnh lùng, hắn một thân áo đen, cả người toát ra loại khí chất âm trầm, nói chuyện cũng đặc biệt kiệm lời: “Ông chủ tôi nói, chỉ cần cô Cố muốn thứ gì, ngài ấy đều có thể giúp cô có được. Biện pháp lúc đầu cô nói tuy không sai, nhưng bên kia không phải cái gì cũng có.”
Cố Vân Khê giật mình, trong đầu hiện lên một ý niệm, nhưng cô ngay lập tức đã tỉnh táo lại, hỏi: "Cái gì cũng được?”
“Đúng vậy.”Anh B không nói nhiều, nhưng khí thế mười phần.
Trong mắt Cố Vân Khê không giấu được vui mừng, "Vậy, tôi muốn một cái máy tính siêu cấp tân tiến, cứ mỗi giây có thể tính được con số lên đến 10 triệu phép tính."
“Hả?”Vẻ mặt ngườu đàn ông tên B kia trong phút chốc bỗng cứng ngắc, không dám tin điều cô đang nói. Cô đang nói gì vậy chứ? Tại sao không phải là túi xách hàng hiệu, đồng hồ hàng hiệu mà lại là máy tính?
Loại máy tính siêu tân tiến này chỉ dùng cho quân sự và phòng thí nghiệm, cũng là loại kỹ thuật cao cấp nghiêm cấm sản xuất ở bên ngoài, bọn họ làm sao có được chứ?
Nhưng, hắn vừa mới cam đoan sẽ làm được, hiện tại bảo hắn làm sao cự tuyệt được đây?
Nha đầu này quá kỳ quái, đây là điều người bình thường muốn sao? Nhưng nghĩ đến cô là một kỳ tài chuyên về máy tính, hắn ta cũng có thể hiểu được.
“Cái này...... cần thời gian tương đối dài mới làm được. Hay là cô đổi cái khác đi.”
Cố Vân Khê nghe hắn ta nói vậy thì rất muốn nhổ vào. Với loại máy tính siêu tân tiến này vô cùng khan hiếm trong nước, cho dù có tiền cũng không chắc sẽ mua được. Nếu tập đoàn buôn lậu có thể kiếm được, tiền lại không thành vấn đề, cô còn cần hắn ta sao.
“Là không làm được sao?”
Người đàn ông B giận đến nghiến răng, tính tình nha đầu này thật sự đáng ghét, "Cô đổi cái khác đi.”
Cố Vân Khê bình tĩnh nhìn hắn ta, trong ánh mắt tựa như là đang cười nhạo sự vô năng của hắn, điều này làm cho người đàn ông B kia buồn bực không thôi.
"Vậy để tôi suy nghĩ.”Cô hơi trầm ngâm, thuận miệng nói "Ừ, vậy thì đổi thành máy khắc quang đi.”
Anh B:... Gì cơ?
Tưởng Quảng Xương trước nay cũng được xem là một phóng viên có kiến thức rộng rãi, nhưng đến cả anh ta cũng chưa từng được nghe nói đến món đồ chơi này, nhịn không được hỏi, "Đó là cái gì?" “Nó còn có tên gọi khác là, mặt nạ nhắm ngay máy chiếu, chính là dùng để chế tạo chip.”Cố Vân Khê cười híp mắt giải thích vài câu, "Nếu anh B có thể lấy được nó cho tôi, thì cái kỹ thuật giám sát này trong tay tôi lập tức hai tay dâng lên cho anh.”
Thành thật mà nói, con người thời đại này đã ý thức được tầm quan trọng của các phần mềm máy tính, nhưng họ vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng của chip.
Trong nước không coi trọng phương diện này, đến khi ý thức được tầm quan trọng của nó, muốn bắt đầu tìm hiểu thì cũng đã quá muộn, nước người ta đã vượt xa bọn họ quá nhiều.
Cho nên, mấy chục năm sau cho dù đã bị các nước cường quốc khác xem xét gắt gao, nhưng cho đến nay nước họ vẫn không tạo ra chip siêu tân tiến.
Kỳ thật, ở kiếp trước của cô, thập niên tám mươi là có cơ hội, HK có thành phố điện tử, cũng có lòng muốn làm loại chip này. Đáng tiếc, có rất nhiều nguyên nhân xảy ra, dẫn đến HK không nắm bắt được cơ hội ngàn năm có một này, hoàn toàn chắp tay nhường lại thị trường này cho người khác.
Anh B rất tuyệt vọng, thật sự muốn sụp đổ, muốn phát điên!
Mặt lạnh của hắn ta cũng không duy trì được nữa, hắn ta cũng rất muốn hỏi một câu, đây là ai vậy?
“Tại sao cô lại muốn thứ ít được người khác chú ý như vậy?”
"Tôi học máy tính điện tử, nghe nói hạng mục máy khắc quang của nước R rất hay nên cảm thấy rất hứng thú với loại máy này.”Cố Vân Khê vẫn luôn diễn vai một học bá nhiều tiền nhưng lại tùy hứng, "Anh rốt cuộc có thể làm được hay không?"
“Không làm được.”Giọng điệu cam chịu này cũng không khác bộ mặt hắn ta hiện tại là mấy.
Cố Vân Khê cười to, nhưng cô cũng không nói gì nữa, chậm rãi ăn bữa sáng.
Chị Triệu đúng lúc bưng thức ăn tới, "Tiểu Khê, tôi có lấy bún xào.”
"Cảm ơn."
Tưởng Quảng Xương yên lặng nhìn thiếu nữ thiên tài trước mắt, vẻ mặt phức tạp khó tả.
"Cố Vân Khê, những thứ mà cô nói đều là sản phẩm công nghệ cao mà nước ngoài cấm sản xuất, nó cũng không phải là hàng hóa, đừng nói là xuất khẩu, cho dù chúng ta muốn nhìn đến..."
Cố Vân Khê nghiêm túc nói lại lời khi nãy của anh B, "Ông chủ tôi nói, chỉ cần cô Cố muốn gì, ngài ấy đều có thể giúp cô lấy được.”
Nguyên văn một chữ không sai, đầy đủ trả lại cho bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.