Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 389:




Chip điện thoại di động chỉ là chuyện nhỏ, nhưng loại chip vũ khí quân sự hiện đại tân tiến đang được giao dịch này, đó lại chính là đại sự.
Cô nhớ lại năm 2007 khi hai nước Israel - Syria đánh nhau, radar của Syria "vừa vặn”bị hỏng, sau khi kiểm tra thì phát hiện là do cửa sau của chip radar gây ra. Vài năm sau, các máy nguyên tử hạt nhân của Iran cũng "hỏng”trong các thời khắc mấu chốt nấy.
Lúc này người ta mới biết, cửa sau của con chip này có thể khống chế cả các máy nguyên tử hạt nhân, điều này là vô cùng đáng sợ.
Cô biết, chỉ bằng vào năng lực của một mình cô, là không thể thay đổi được đại cục.
Nhưng nếu như cô có thể để cho cấp trên ý thức được tầm quan trọng của ‘máy khắc quang’ này, sau đó xây dựng kế hoạch ứng phó hoặc phát triển, nói không chừng có thể thay đổi vận mệnh đã định.
Cô tuy rằng có thêm vài chục năm kiến thức của thời đại sau, nhưng trên đời này cũng không hề thiếu kỳ tài tuyệt diễm, mà những người đại trí tuệ lại càng không thiếu.
Cô khẽ thở dài một hơi, yên lặng mở máy tính xách tay ra, hai tay đặt trên bàn phím, đánh ra một hàng chữ: ‘Luận ý nghĩa chiến lược của một con chip có thể điều khiển tự chủ. Bình thường là công cụ kiếm tiền, thời chiến là vũ khí quân sự cường đại.’
Hoắc Vân Sơn thấy thế, hít một ngụm khí lạnh, quả nhiên, trực giác của anh không sai!
“Tiểu Khê, nếu tôi không nói, cô cũng không định sẽ nói ra sao?”
Cố Vân Khê khẽ liếc mắt, "Nhận thức của chúng ta đối với thế giới này không giống nhau, chuyện mà tôi cảm thấy là chuyện bình thường, nhưng đối với anh lại cảm thấy không bình thường. Mà ngược lại cũng vậy, tôi có nói ra hay không thì có ích gì.”
Lý do này rất mạnh mẽ.
Hoắc Vân Sơn vô cùng bất lực, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại không giống với những gì mà anh đang nghĩ?
Cố Vân Khê còn chê anh không đủ thông suốt, nói thêm: "Chẳng hạn như việc anh cảm thấy một đề bài siêu khó, nhưng tôi nhìn một cái là biết đáp án liền, đây chính là khác biệt của chúng ta, đạo lý này cũng quá đơn giản đi.”
Hoắc Vân Sơn nhìn dáng vẻ ngạo kiều của cô, không hiểu sao ngứa tay, anh ta bất giác lại muốn đánh người, sao lại thế này chứ?
Tiếng gõ cửa vang lên, là Tề Thiệu tới, nhưng sắc mặt của hắn cực kỳ kém, hình như xảy ra chuyện lớn gì đó, "Tiểu Khê.”
Cố Vân Khê lo lắng đi về phía anh, "Sao vậy?”
Tề Thiệu bỗng nhiên ôm lấy cô, giọng nói khô khốc, khàn khàn vang lên, "Bọn họ muốn bắt cóc em, tôi muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ!"
Tề gia là là con rắn đầu đàn ở Thâm Thành này, nên tin tức cực kỳ linh thông, nếu hắn muốn hỏi thăm một chút tin tức gì đó, vẫn nhanh hơn bọn họ nhiều.
Nhưng khi nghe được tin tức này, làm cho lòng hắn sinh ra một cỗ tức giận, hắn hiện tại chỉ muốn xé nát đối phương ra làm trăm mảnh. Cố Vân Khê nghe tiếng tim đập kịch liệt của hắn, nhất thời im lặng.
Đây là bị dọa rồi sao?
Tề Thiệu rất nhanh ý thức được cái gì, nhìn cái này, nhìn cái kia, bất an hỏi: "Các người một chút cũng không kinh ngạc sao?”
Hai người không hẹn mà cùng trầm mặc.
Tề Thiệu nhất thời vô cùng tức giận, nói: "Tiểu Khê vẫn còn nhỏ tuổi nên không hiểu, nhưng Hoắc Vân Sơn anh đã là người trưởng thành, chuyện này lại nguy hiểm như vậy, anh làm sao có thể để cho Tiểu Khê làm mồi câu bọn chúng?"
Hoắc Vân Sơn quả thật đã nhận được tin tức, bọn chúng nói việc đàm phán kia chỉ là giả, kiếm cớ để Cố Vân Khê tự chui đầu vào lưới mới là thật.
Động thủ ở Thâm Thành, nhân con đường buôn lậu này mà đưa người ra ngoài, có thể nói là kế hoạch vô cùng hoàn mỹ.
Bọn họ muốn chính là Cố Vân Khê, hoặc là nói, ngay từ đầu là bộ óc thiên tài của Cố Vân Khê.
Nếu có một thiên tài IQ cao như vậy trong tay, loại phần mềm kỹ thuật nào mà không có? Giá trị của cô hiện tại tương đương với một con gà đẻ trứng vàng, một vốn vạn lợi, ai mà không muốn chứ?
Bọn họ là đang tìm cơ hội thích hợp nhất để ra tay.
Tính toán của bọn chúng rất hay, nhưng Hoắc Vân Sơn cũng không phải là kẻ ngồi không.
Anh đã bày ra Thiên La Địa Võng, lần này nhất định phải bắt được mẻ cá lớn này, về phần Cố Vân Khê......
Một thợ săn cao minh, thường là lấy thân phận con mồi để xuất hiện.
Ở trong mắt Hoắc Vân Sơn, Cố Vân Khê vừa thông minh vừa quả quyết lại có thủ đoạn, để cho cô làm nồi câu bọn chúng thì vốn không có vấn đề gì, còn có thể đem nhân khí bọn chúng diệt gọn hết.
Huống chi, khách sạn này đã nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ, cô còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Đối phương chỉ là muốn bắt người, chứ không phải muốn g.i.ế.c người, hết thảy bọn họ đều có thể khống chế.
Nhưng chuyện lần này đúng là nguy hiểm thật, anh cũng không dám thả Cố Vân Khê ra, giá trị của Cố Vân Khê lớn hơn anh nghĩ nhiều.
Cô ấy rất có thể trở thành người dẫn đầu ngành thông tin điện tử của nước ta, mà thông tin điện tử tiên tiến nhất chính là lỗ hỏng lớn nhất. Nếu chẳng may…
Cố Vân Khê: …
“Tề Thiệu, Tiểu Khê so với tưởng tượng của chúng ta còn cường đại hơn nhiều. Lại nói, tôi đã bố trí nhân thủ ở chỗ này, Tiểu Khê cũng rất an toàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.