Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 393:




Chờ đến khi Cố Vân Khê thức dậy, khi cô vừa khởi động máy tính thì đã có điện thoại gọi tới, là giọng nói lo lắng của Tưởng Quảng Xương, "Cô Cố, điện thoại của cô cuối cùng cũng thông rồi, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng cô xảy ra chuyện gì chứ.”
“Tôi chỉ là quên mang theo sạc điện thoại, nên nó hết pin thôi. Anh gọi tôi có chuyện gì sao?”Cố Vân Khê qua loa nói với hắn.
Tưởng Quảng Xương làm như không nghe thấy thái độ của cô, nhiệt tình nói, "Anh B muốn về HK một chuyến, nên muốn nhờ tôi hỏi thử xem cô có hứng thú đi cùng anh ấy không? Chi phí đi lại bên phía bọn họ sẽ lo hết, cô cứ yên tâm.”
Cố Vân Khê có chút không vui, bọn hắn đây là muốn cô chủ động đi vào trong hố bọn hắn đào sẵn sao? Nghĩ cũng hay thật.
“Không có hứng thú, HK cũng không phải chưa từng đi. Hiện tại tôi lại nghe nói phòng điều tra đã điều tra một số hàng hóa nhập khẩu, lát nữa tôi sẽ đi dạo một chút.”
“Vậy, tôi cũng đi cùng cô, tôi cũng muốn mua một số thứ.”Tưởng Quảng Xương vội vàng nói.
Hoắc Vân Sơn ngồi đối diện gật đầu với Cố Vân Khê, Cố Vân Khê nhíu mày, nói: "Được.”
Hai ngày nay Tưởng Quảng Xương vẫn ở khách sạn Ngũ Hồ, nhưng anh ta vẫn không hỏi được số phòng của Cố Vân Khê, cũng không gặp được cô ở những nơi công cộng.
Nên hiện tại lúc anh ta nhìn thấy Cố Vân Khê ở cửa khách sạn, thì không khỏi âm thầm thở ra một hơi.
"Bạn học Cố Vân Khê, muốn gặp cô một lần cũng thật khó nha, một ngày ba bữa cô đều luôn ở trong phòng sao?"
Cố Vân Khê tuy chỉ mặc áo sơ mi trắng quần jean, nhưng khó nén khí chất phi thường trên người cô.
“Đúng vậy, phục vụ đưa cơm tới phòng cho tôi.”
Tưởng Quảng Xương nhìn về phía một nam một nữ đi phía sau Cố Vân Khê, người nữ là bảo mẫu, anh ta đã gặp qua. Nhưng người nam vô cùng anh tuấn uy vũ, thân hình to lớn, khí thế này đoán chừng là người đã từng đi lính, mà tất nhiên là anh ta không quen.
“Vị này là?”
“Vệ sĩ của tôi.”Vẻ mặt Cố Vân Khê thản nhiên, nói: "Là lính xuất ngũ trong quân đội, anh ta có thể đánh, lại biết lái xe, là người vô cùng thành thật, an phận, tôi dùng rất thuận tay.”
Cô nói thản nhiên như thế, xóa bỏ hết mọi nghi ngờ trong lòng của Tưởng Quảng Xương. Trước đây anh ta cũng từng nghe nói, rất nhiều người có tiền đều thích dùng lính xuất ngũ.
Trước cửa chính đã có một chiếc xe màu đen đỗ lại, Hoắc Vân Sơn ngồi vào ghế lái, Tưởng Quảng Xương ngồi ở ghế lái phụ.
Mà Cố Vân Khê và chị Triệu ngồi ở ghế sau.
Tưởng Quảng Xương thỉnh thoảng nói chuyện với Hoắc Vân Sơn, nhưng Hoắc Vân Sơn lấy lý do muốn chuyên tâm lái xe, không để ý đến.
Vì vậy anh ta đành phải nhìn về phía Cố Vân Khê, "Mấy ngày nay cô bận rộn lắm sao?” “Cũng chỉ là làm việc thôi.”Cố Vân Khê có chút thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, Tề Thiệu hai ngày nay cũng không gọi điện thoại tới, hắn đang đi đâu vậy chứ?
Tưởng Quảng Xương:??? Cô đang nói gì vậy.
Cố Vân Khê không quan tâm đến anh ta, thản nhiên hỏi, "Anh B đâu?”
Nghe đến đây tim Tưởng Quảng Xương vội đập thình thịch, anh ta cẩn thận quan sát vẻ mặt cô, "Anh ấy à, tạm thời có việc ra ngoài rồi.”
Cố Vân Khê cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, nên cô cũng không để ý nhiều.
Hai người câu được câu không tán gẫu lung tung, cho nên rất nhanh đã tới nơi.
Trước khi đến đã chào hỏi trước rồi, cho nên xe của bọn họ được trực tiếp lái vào.
Hàng hóa nhập khẩu có trên trăm loại, xe nhập khẩu ở đây cũng có vài loại, nhiều nhất là Audi và Chevrolet, hai loại này phảu nói là cung không đủ cầu trong nước.
Cố Vân Khê dạo qua một vòng, nhìn trúng một chiếc Nii-san, ngoại hình đẹp, bảy người ngồi, hàng ghế thứ hai trong xe có thể xoay tròn, thậm chí còn có thể cùng hàng ghế thứ ba tạo thành một chiếc giường nhỏ. Mấu chốt là có tủ lạnh trên xe, cấu hình này khiến cô rất thích.
Cái thiết này quả thật rất thực dụng, vừa có thể chở người, cũng vừa có thể chở hàng.
“Để tôi lái thử xem.”
Tưởng Quảng Xương khiếp sợ nhìn Cố Vân Khê ngồi lên ghế lái, thuần thục điều chỉnh vị trí, thắt dây an toàn, cắm chìa khóe bắt đầu khởi động xe.
Xe vững vàng chạy một vòng, toàn bộ quá trình đều rất trôi chảy.
Cố Vân Khê chạy hai vòng, thì cuối cùng cũng tìm được xúc cảm quen thuộc.
Cô vừa xuống xe liền nói, "Tôi thích dòng xe này, hai chiếc.”Một chiếc cho anh cô, một chiếc cho Khương Nghị, dù sao bọn họ cũng rất cần xe để đi làm.
Tưởng Quảng Xương ngây ngẩn cả người, "Không phải cô nói muốn Mercedes sao?”
Cố Vân Khê một tay chống nạnh, khí thế vô cùng hùng hồn nói, "Tôi đã đổi ý rồi, anh không biết tính tình con gái luôn thay đổi thất thường sao?"
Tưởng Quảng Xương:...
Càng làm cho anh ta khiếp sợ hơn chính là, sau khi bọn họ làm xong tất cả thủ tục, lúc nhân viên bảo giao tiền, bảo mẫu của Cố Vân Khê liền xách hai cái rương đen tới, khi cái rương vừa mở ra, bên trong tất cả đều là một chồng tiền mặt, trông cực kỳ đồ sộ.
Đúng thật là tùy hứng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.