Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 404:




Chờ bọn họ vừa đi, Hoắc Vân Sơn nhịn không được chọc chọc trán Cố Vân Khê, "Thật không bớt lo, chẳng lẽ tôi sẽ để cô chịu ủy khuất sao?”
Một bàn tay to vươn tới, nặng nề đẩy tay Hoắc Vân Sơn ra, "Nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân, tham ăn thì làm sao?”
Loại khuyết điểm nhỏ vô hại này, đã tính là cái gì?
"Tôi là người bình thường, có được không?” Cố Vân Khê là cố ý, đa trí gần yêu cũng không phải là chuyện tốt gì, sẽ làm cho người ta kiêng kị, có chút khuyết điểm nhỏ càng dễ làm quá lên.
Cô lười để ý đến hắn, lại bắt đầu cầm lấy giấy bút ghi ra danh sách.
Cô vừa mới bắt đầu, các phương diện cũng theo đó mà động.
Cố Vân Khê cũng không xa lạ gì đối với bản vẽ máy bay không người lái, vẽ một ngày một đêm rốt cục ra kết quả, Tề Thiệu cầm bản vẽ nhìn thật lâu, thần sắc phức tạp tới cực điểm.
“Có chuyện gì vậy?”
Tề Thiệu nhìn cô thât lâu, "Em thật sự thông minh quá mức.”
“Ha ha ha.”
Hoắc Vân Sơn đi vào, đưa thực đơn thật dài cho Cố Vân Khê, "Phía trên gọi cho hai người một đại sư phụ làm quốc yến, muốn ăn gì cứ gọi.”
“Đầu bếp quốc yến sao?” Cố Vân Khê lập tức tỉnh táo, vậy cô phải gọi vài món bình thường không ăn được, "Cái gì cũng được?”
“Đúng, nhưng tôi khuyên cô thu liễm một chút, đừng quá thả lỏng bản thân.”
Cố Vân Khê liếc mắt một cái, "Tương lai ai gả cho anh sẽ rất nhàm chán, nề nếp quá không mệt sao?"
“Tiền ăn là trợ cấp, không cần hai người trả, nhà khoa học cũng không lãng phí như hai người đâu.”
Cố Vân Khê hiểu ngay, đây là lo lắng bọn họ quá nổi bật, dễ đắc tội với người khác.
“Anh quên rồi sao, không ai biết chúng ta. Hơn nữa, chúng ta còn là trẻ con, sao xứng với các nhà khoa học lớn? Trẻ con được phép không hiểu chuyện.”
Bọn họ không có việc gì thì không ra khỏi tòa nhà nhỏ này, cũng không có nhân viên công tác, tất cả những việc vặt vãnh trong cuộc sống đều do Hoắc Vân Sơn mang theo hai thủ hạ đến giải quyết.
Hoắc Vân Sơn bị thần logic của cô đánh bại.
Tề Thiệu nhịn không được nói, "Được rồi, chúng ta thêm một món canh bổ cùng hoa quả tươi, lúc rời đi, chúng ta sẽ bổ sung số tiền này, cứ như vậy đi.”
Chuyện này cứ như vậy vui vẻ quyết định, không tiếp nhận bất kỳ phản bác nào.
Cố Vân Khê cũng không để trong lòng, "Tề Thiệu, anh phụ trách nghiên cứu phát triển hệ thống, không thành vấn đề chứ?”
“Được, giao cho tôi đi, đây là thế mạnh của tôi. “Tề Thiệu nhìn qua, "Tôi phải mượn siêu máy tính một chút.”
“Để tôi liên lạc.” Hoắc Vân Sơn phụ trách quản lý chung, để hai người này không có tạp niệm. Bên Cố Vân Khê rất thuận lợi, nhưng lúc đi làm hiện vật, vẫn gặp khó khăn rất lớn.
Trước hết, điều này đòi hỏi một loại vật liệu mới, yêu cầu về độ bền của vật liệu rất cao, có thể tự do đi lại trên cao, nhưng cũng có thể đối phó với các trạng thái khác nhau, đặc biệt khó khăn.
Cố Vân Khê rất khiếp sợ, "Không làm được? Anh chắc chứ?”
“Đúng vậy.”
Cố Vân Khê trầm mặc thật lâu, hiện tại giai đoạn kỹ thuật thật sự không được, cô tập mãi thành thói quen vài loại tài liệu, bây giờ còn không có nghiên cứu ra.
“Được rồi, để tôi thử xem.”
Hoắc Vân Sơn:...
“Cô còn biết vật liệu học?”
Kiếp trước Cố Vân Khê chính là tiến sĩ vật liệu máy móc, làm một hai loại vật liệu mới vẫn được.
Không, đối với cô mà nói, không phải vật liệu mới, vật liệu cũ hai mươi mấy năm trước.
Hoắc Vân Sơn đưa cô đến một viện nghiên cứu vật liệu tuyệt mật, ở đây, dụng cụ, vật liệu là đầy đủ nhất.
Nhưng bị người phụ trách kịch liệt phản đối, "Để một cô bé như vậy vào phòng thí nghiệm? Đừng náo loạn, tôi sợ sẽ làm hư phòng thí nghiệm, anh phải biết, thiết bị phòng thí nghiệm của chúng tôi đều tốn rất nhiều tiền nhập khẩu, nếu phá hư, ai sẽ bồi thường? Có nhiều thứ muốn mua cũng không được.”
Tuổi còn quá trẻ, nhìn giống như một học sinh trung học, tay chân nhỏ bé, làm sao có thể gánh vác được?
“Đây không phải là nơi để chơi đùa.”
Cố Vân Khê sờ sờ mặt mình, cô đã đeo khẩu trang, sao còn nhìn ra cô còn nhỏ tuổi?
Mặc kệ Hoắc Vân Sơn nói như thế nào, cô là tới làm tài liệu mới, nhưng người ta lại không tin.
Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, cứ nối tiếp xảy ra vấn đề? Bên này không nhận được lệnh sao?
Anh đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, chỉ chốc lát sau, người phụ trách liền nhận được điện thoại, thần sắc phức tạp tới cực điểm.
Người tới muốn cái gì liền cho cái đó, cho dù là thành quả kỹ thuật tiên tiến nhất.
“Xác định không lầm sao? Đó là một cô bé, xem ra còn chưa trưởng thành.”
Đối phương rõ ràng sửng sốt một hồi, "Chỉ cần là người Hoắc đoàn trưởng mang đến thì đều được.”
Người phụ trách nghi ngờ cấp trên của anh ta cũng không biết người tới là một cô bé, nhưng, nếu đã nói như vậy, anh ta chỉ có thể để người vào phòng thí nghiệm trị giá mấy trăm vạn.
Anh ta tìm mọi cách luyến tiếc, Cố Vân Khê còn chướng mắt, những dụng cụ thí nghiệm này đều là đồ cổ, trong ý thức của cô đã sớm bị đào thải.
Cho nên, cô chỉ có thể nghiên cứu cách dùng trước, điều này làm người phụ trách lo lắng, đây rõ ràng là người thường, ngay cả thiết bị cũng không biết dùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.