Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 413:




Nhà lãnh đạo nhìn vào bản đồ hai chiều trên màn hình, không thể không cảm thán:
“Trên thực tế, nước ta cũng có máy bay không người lái, nhưng do hạn chế về công nghệ, chỉ có thể huấn luyện máy bay mục tiêu, hoặc lắp thiết bị gây nhiễu. Và tôi nghe nói sau Chiến tranh Vùng Vịnh, nước Mỹ đã có những tiến bộ đột phá về công nghệ máy bay không người lái.”
Nếu trang bị chiến đấu lạc hậu, khả năng bị đánh bại chắc chắn rất cao, tất cả mọi người rất sốt ruột.
Cố Vân Khê theo bản năng nói: “Bọn họ đang nghiên cứu các loại máy bay chiến đấu không người lái.”
“Đúng vậy.”
Cố Vân Khê có chút rầu rĩ: “Trên nguyên tắc này cũng có thể lắp đặt được, hệ thống radar đám mây của tôi định vị chính xác có sai số khoảng 3 cm, hẳn là có thể tấn công mục tiêu ở cự ly xa chuẩn xác.”
Một đại lão ánh mắt sáng lên: “3 cm? Cháu xác định sai số ở mức 3cm?”
Mặt Cố Vân Khê có vẻ rối rắm: “Cháu xác định, nhưng đáng tiếc vẫn không thể điều chỉnh sai số hoàn hảo chỉ trong vòng 1 cm.”
Đối phương nhìn Cố Vân Khê vài lần, cô còn trẻ tuổi nhưng lời nói và mục tiêu muốn đạt được lại là thành quả nghiên cứu hơn mấy mươi năm đời người, có khi là cả vài thế hệ, rất khó tưởng tượng nổi, khiến người ta không nhịn được hoài nghi thực lực của cô.
“Duy trì sai số trong 3 cm đã rất lợi hại, bộ hệ thống radar đám mây này là do cháu thiết kế?”
“Đúng, cháu tốt nghiệp chuyên ngành điện tử không dây, loại này xem như chuyên nghiệp, không phải rất khó.” Cố Vân Khê thẳng thắn vô tư giới thiệu: “Hệ thống điều khiển cất cánh là Tề Thiệu chủ đạo.”
Hai thứ này mới là điểm kỹ thuật mấu chốt nhất.
“Đương nhiên, cháu biết kỹ thuật của chúng tôi còn rất non nớt, cần học tập nhiều hơn.”
Nghe cô nói xong biểu cảm của các đại lão rất kỳ lạ, không khó? Non nớt? Trình độ của cô rõ ràng có thể treo cổ một đám người. “Lãnh đạo, chúng ta trước đó muốn đàm phán mua hệ thống radar của nước ngoài, đã tiến hành đàm phán xong chưa?”
"Vẫn chưa được”. Lãnh đạo bất đắc dĩ lắc đầu, nước ngoài muốn phong tỏa kỹ thuật hiện đại với nước ta, không cho phép các quốc gia khác đem kỹ thuật radar bán cho chúng ta, chúng ta tìm vài quốc gia khác đều bị từ chối, thật vất vả mới làm đối phương có chút ý muốn giao thương, hai bên còn đang bàn bạc.
Ông lớn khẽ cười nói: “Xem ra không cần mua nữa, hệ thống radar của cô gái này đã đạt tới trình độ tiên tiến nhất thế giới, radar hiện có của nước ngoài sai số trong quá trình định vị đều lớn hơn 3 cm.”
Ông ta vô cùng vui mừng nhìn về phía Cố Vân Khê và Tề Thiệu: “Hai đồng chí nhỏ, hai cửa ải kỹ thuật khó khăn của máy bay không người lái đã bị hai người phá vỡ, cả hai đều rất tuyệt”.
Nắm được hai loại công nghệ này, máy bay không người lái trong nước có thể nhanh chóng đuổi kịp nước ngoài, ông có nằm mơ cũng không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy.
Ngạc nhiên! Vui vẻ! Phấn khích!
Cố Vân Khê mờ mịt nhìn Tề Thiệu, hai người nhìn nhau, chuyện này là thật hay giả?
Lãnh đạo bị chọc cười: “Ha ha ha, ông Lý chính là chuyên gia về máy bay không người lái, ông ấy nói đúng thì chắc chắn là đúng, Tiểu Khê, cô phải tin tưởng chính mình, tuy cô còn nhỏ tuổi, nhưng năng lực tuyệt đối không thua kém người có kinh nghiệm nghiên cứu vài chục năm.”
Cố Vân Khê sờ sờ mặt mình: “À, tha thứ cho tôi chưa từng trải sự đời.”
“Phụt, ha ha….” Không biết là ai vừa mới cười.
Trong mắt ông Lý tỏa sáng đi về phía hai người: “Đồng chí nhỏ, cô còn có ý tưởng cao siêu nào khác không?”
Cô gái này có ý tưởng rất đặc biệt, tư duy sinh động, đầu óc cực tốt, có chủ đề về máy bay không người lái tàng hình vô cùng nhạy cảm, chủ đề này đối với nhân viên khoa học kỹ thuật mà nói là đặc tính cực kỳ khó có được.
Cố Vân Khê suy nghĩ một chút: “Ngài có nghĩ tới máy bay không người lái tàng hình không?”
Ông Lý cảm giác như tìm được bạn vọng niên: “Đương nhiên, máy bay tàng hình có thể tránh được radar, có thể sống sót trên không trung, một con át chủ bài cực kỳ bất ngờ, nhưng kỹ thuật tàng hình rơi vào bế tắc, cháu có cách giải quyết gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.