"Đương nhiên, làm trao đổi, anh cả cháu sẽ lấy thân phận học việc theo tiệm của chú, chú hãy dạy cho anh ấy một ít kiến thức đơn giản về mạch điện cơ sở, để anh cả làm gốc, cũng không cao thâm bao nhiêu.”
Cha Trần kinh ngạc nhìn cô, ông còn nghĩ mình đã thấy cô đủ cao, nhưng sự thật nói cho ông biết, Cố Vân Khê càng thông minh hơn so với tưởng tượng, cũng hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế.
Cô không dấu vết lót đường cho Cố Hải Triều, có thể nói là nhọc lòng, huynh muội tình thâm.
“Cháu cũng có năng lực này.”
Cố Vân Khê cười híp mắt buông tay, "Cháu còn là học sinh, nhiệm vụ chủ yếu của học sinh chính là học tập thật tốt, mỗi ngày hướng lên, cháu không có thời gian giảng dạy.”
Trần phụ: …Thiếu chút nữa đã quên đây còn là một học sinh trung học!
"Còn một điểm nữa, cháu không hy vọng người ngoài biết thứ này xuất phát từ tay cháu, cứ mượn danh nghĩa của chú đi." Cố Vân Khê biết giấu tài, trước khi không có đủ năng lực tự bảo vệ mình thì phải khiêm tốn.
"Ăng-ten ngoài trời này, đối với cháu chỉ là điểm khởi đầu, không phải điểm kết thúc."
Nửa giờ trước, không ai tin lời này, nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều tin!
Khi cô mười bốn tuổi đã có thể làm ra ăng ten ngoài trời, với hàm lượng kỹ thuật rất cao, tự nhiên cũng có thể làm ra những thứ khác.
Cô còn trẻ, tương lai có vô số khả năng.
Cha Trần vô cùng coi trọng tương lai của cô, một lời liền đáp ứng, "Được.”
“Hải Triều, nếu không chê thì làm học trò của chú, chú sẽ dạy toàn bộ bản lĩnh cho cháu.”
Ông vốn không muốn thu học trò, chỉ muốn một lòng dạy dỗ con trai, nhưng hiện tại, ông đã thay đổi chủ ý. Cha Trần cũng muốn có ràng buộc chặt chẽ hơn một chút với nhà họ Cố.
Kỹ thuật sửa chữa thiết bị điện có quý giá hơn nữa, thì làm sao so được với giá trị của một thiên tài như Cố Vân Khê!
Cả người Cố Hải Triều đều mơ hồ, đầu trống rỗng, cha Trần chủ động thu anh làm học trò? Anh nghe không hiểu lắm?
Anh nằm mơ cũng không dám nghĩ!
Nhưng, anh không dám tự tiện quyết định, theo bản năng nhìn về phía Cố Vân Khê.
Trong lúc bất tri bất giác, người quyết định của Cố gia đã biến thành Cố Vân Khê, trí tuệ cô bày ra khiến anh chị rất tin phục.
Cố Vân Khê hơi trầm ngâm, khẽ gật đầu, cha con Trần gia có nhân phẩm không tệ, trong nhà cũng không có chuyện loạn thất bát tao, đáng giá để giao lưu.
Kỹ thuật không quan trọng, có cô là được.
Điều cô coi trọng là trong quá trình trưởng thành của chàng trai này, cần một người đàn ông trưởng thành hướng dẫn, dạy cho anh nhiều thứ hơn nữa.
Cố Hải Triều không có, vậy thì bổ sung cho anh bài học này.
Anh rất cần một nam trưởng bối dạy cách đối nhân xử thế, đây là thứ mà các em không thể cho anh.
“Chú Trần là người trung hậu đáng tin cậy, em cảm thấy được.”
Cha Trần chiếm được khẳng định thì không khỏi vui vẻ ra mặt, Trần Chấn Hoa lại càng cao hứng, hai người vốn thân như anh em, lần này càng thân cận, "Hải Triều, mau gọi anh đi.”
Cố Vân Khê giống như phụ huynh, khẽ cúi đầu thăm hỏi, "Sau này anh trai cháu, xin hai vị chiếu cố nhiều hơn.”