“Xin chào, tôi là Cố Vân Khê, người Hoa.”
Louisa hơi nhíu mày: “Người Hoa? Tôi còn tưởng cô là người nước R.”
Trong ấn tượng của cô ta, bản thân người nước R rất giàu có, người lựa chọn ra nước ngoài du học rất nhiều, người Hoa thì lại ít.
Gì cơ? Cô có chỗ nào giống người nước R? Cố Vân Khê nhướng mày, có chút không thoải mái:
“Cũng không phải, nước R vốn không có được người đẹp như tôi.”
Louisa kinh ngạc vài giây: “Tôi còn tưởng rằng người Hoa đều rất hàm súc.”
“À, thế nghĩa là cô đã luôn hiểu sai về chúng tôi.” Cố Vân Khê thờ ơ quan sát căn phòng này, hai phòng ngủ, một toilet, một phòng khách.
“Phòng nào là của tôi?”
Giọng điệu của cô đương nhiên, Louisa theo bản năng chỉ vào phòng bên tay phải: “Phòng này.”
Cố Vân Khê cao giọng kêu lên: “Chị Triệu, mọi người mang hành lý vào đi.”
Cô vừa dứt câu, mấy người theo chị Triệu liền ào ào vọt vào phòng, trải drap giường, thu dọn hành lý, quét dọn phòng….
Cố Vân Khê ngồi trên sô pha trong phòng khách, gặm hoa quả, cầm điều khiển từ xa mở ti vi.
Louisa nhìn cô vài lần, cô cũng chỉ như không biết, không có hứng thú trả lời.
“Mấy người này là?”
Cố Vân Khê thản nhiên nói: “Bảo mẫu, đầu bếp, tài xế trong nhà.”
Trên danh nghĩa thì đúng là vậy.
Louisa nhìn dáng vẻ sống an nhàn sung sướng của cô, cảm thấy muốn đánh giá lại sức mạnh tổng hợp của bạn cùng phòng một chút.
Sao so với mình cô ấy còn kiêu ngạo tự phụ hơn? Nó không khoa học.
Những người châu Á cô từng gặp đều đặc biệt khiêm tốn, nhất là người nước R.
Cố Vân Khê chủ động vươn tay phải ra: “Một năm tới ở chung cho tốt đi, nếu thật sự không thể, vậy cũng tận lực không kết oán, tôi rất hung dữ, tính tình tôi cũng không tốt, sau này xin thông cảm nhiều hơn.”
Louisa: “......” Một lời khó nói hết, tính tình còn lớn hơn cả cô!
“Cô biết đánh người?”
Cố Vân Khê cười dễ thương: “Không, tôi chỉ biết sai người.”
“Cái gì?” Louisa nghe không hiểu. Cố Vân Khê lộ ra nụ cười thân thiết ôn hòa: “Đúng vậy, tôi không tự mình động thủ, nhưng sẽ gọi một xe tải tới giúp tôi đánh, đánh c.h.ế.t đánh tàn phế thì tính cho tôi.”
Louisa: “...” Cô là ma quỷ sao?
Sau khai giảng, Cố Vân Khê rất nhanh thích ứng hoàn cảnh mới, vùi đầu vào học tập với đống kiến thức nặng nề, năm thứ nhất cô chọn thêm hai môn, nhưng làm cô bận muốn chết, mỗi ngày đạp xe đạp chạy như bay đến các phòng học khác nhau.
Bầu không khí học tập của trường rất hăng say, khắp nơi đều là người đọc sách, thư viện mỗi ngày chật ních, phải xếp hàng chiếm chỗ trước.
Cố Vân Khê cũng như thế, phòng học, thư viện và ký túc xá ba chỗ này là trạm dừng cố định, vòng đi vòng lại giữa ba chỗ này, hấp thu tri thức như đói như khát.
Cô chỉ tham gia một lần dạ hội đón người mới, cùng Tề Thiệu nhảy mấy khúc, sau đó không tham gia các hoạt động xã giao, không tiếp nhận những lời mời tiệc tùng.
Đối với cô mà nói, quan trọng nhất là học được tri thức hữu dụng, học xong sớm một chút rồi về nước.
Cho nên, cô cũng không có bạn bè thổ lộ tình cảm gì, cô không cần bạn bè.
Nhưng mặc kệ lý luận tri thức của cô, hay là năng lực động thủ đều cực kỳ cường hãn, các bạn học tranh nhau cùng cô tổ chức thành đoàn làm hạng mục, ai không muốn một người có thực lực lớn mạnh làm đồng đội?
Có một số kiến thức chung, cô đã từng là tiến sĩ hai chuyên ngành, cho dù thay đổi chuyên ngành, có nhiều thứ vừa học đã biết, mỗi lần biểu hiện đều cực kỳ ưu tú, mỗi lần học tập đều có thể lấy được số điểm ưu tú, giáo viên đối với cô có chút khen ngợi.
Tiếng chuông tan học vang lên, Cố Vân Khê theo đám đông đi ra ngoài, đi tới bãi cỏ quảng trường.
Lúc này, trên bãi cỏ rất nhiều học sinh ngồi ăn cơm trưa, họ lựa chọn chỗ này để giải quyết một bữa.
Mọi người vừa ăn sandwich pizza hoặc hot dog, vừa thảo luận bài tập, có thể nói là giành giật từng giây từng phút.
“Tiểu Khê, ở đây.” Cách đó không xa, Tề Thiệu ngồi trên đệm chống ẩm, vẫy tay với cô.
Cố Vân Khê bước nhanh tới, đặt m.ô.n.g ngồi đối diện Tề Thiệu.
Tề Thiệu mở hộp cơm ba tầng ra, đậu phụ cay Tứ Xuyên, cà ri thịt bò khoai tây, món ăn kèm có địa tam tiên xào, tôm muối, canh gà hầm, món chính là cơm chiên trứng.
Nhìn hộp thức ăn đầy đủ màu sắc hương vị, Cố Vân Khê nuốt nước miếng: “Thơm quá.”
Tề Thiệu đưa bát đũa cho cô: “Ăn đi.”
Mỗi ngày hai người họ đều hẹn ở chỗ này ăn cơm trưa, vừa ăn vừa trò chuyện.
Cố Vân Khê ăn một miếng cơm chiên trứng lớn, thở dài thỏa mãn, ăn thật ngon.
Giờ khắc này là lúc hai người thả lỏng nhất, có thể tạm thời buông bỏ bài tập, thả lỏng đầu óc, cái gì cũng không nghĩ tới.
Học kỳ trước Tề Thiệu vắng rất nhiều tiết, học kỳ này phải học bù, cho nên cũng bận tối mày tối mặt, bôn tẩu trong sân trường: “Ngày mai muốn ăn món gì? Để người giúp việc trong nhà chuẩn bị sớm một chút.”
Cái khác đều có thể chấp nhận tạm bợ, nhưng chỉ có ăn là không được, bọn họ vất vả như vậy đều muốn được ăn ngon miệng để bù đắp lại.
Khẩu vị của hai người hơi thanh đạm, có thể ăn cùng nhau.