Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 439:




“Chắc là không." Tề Thiệu đặc biệt bình tĩnh, nói: " Bọn họ còn chưa tới bước đó.”
“Chẳng phải đã rớt hơn bốn ngàn điểm rồi sao? "Đổng tiên sinh hiện tại cũng có thể tưởng tượng chính phủ nước R đã phát điên cỡ nào, để liều mạng cứu thị trường chứng khoán này.
Khóe miệng Tề Thiệu hơi nhếch lên, nói: "Lúc kết thúc cháu đã xả nước một đợt, cũng đã kéo lên một đợt, không ít các thị trường khác sẽ bắt đầu làm theo.”
Đáng tiếc, cái đáy này còn chưa chưa tới......
Mặt trời chiều ngã về tây, Cố Vân Khê giẫm lên ánh chiều tà trở về khách sạn, chợt nghe được một tin tức: "George Soros cũng vào sân.”
Cô nhíu mày, không ngạc nhiên chút nào, nói: "Ông ta quả nhiên là không kiềm chế được, chuyện này ngày từ đầu cũng đã nằm trong kế hoạch của chúng ta.”
Nếu ông ta không vào sân thì làm sao làm người gánh vác được đây?
Tề Thiệu kéo cô đi vào toilet, nói: "Mau đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Cố Vân Khê nhìn xung quanh: “Đổng tiên sinh về rồi à?”
“Đã về khách sạn nghỉ ngơi rồi." Tề Thiệu khẽ lắc đầu, nói: " Gần đây áp lực quá lớn, chất lượng giấc ngủ không được cao.”
Cố Vân Khê rửa tay xong ngồi ở trước bàn ăn, bốn món ăn một canh nóng hổi đã dọn xong, cô cầm đũa lên ăn.
Tề Thiệu thay cô bóc mấy con tôm lớn, bò vào bát cơm của cô nói: "Tiệc tối mai, em định chuẩn bị điểm tâm gì?”
Cố Vân Khê không cần nghĩ ngợi nói: "Hướng ca sẽ làm bánh hoa đào và bánh củ từ, để chú Thiệu chuẩn bị khác đi.”
“Ông ấy am hiểu bánh vàng và bánh luân giáo.”
Cố Vân Khê vui vẻ nói: "Được, vậy bảo ông ấy làm một nửa ít đường, một nửa không đường, người nước ngoài thường rất thích đường.”
Có một khu biệt thự trong thị trấn, nơi những người sống chủ yếu là giảng viên và nhân viên, nơi cả giáo sư Miller và giáo sư Smith đều sống. Bọn họ mỗi tuần luân phiên tổ chức party, xem như là buổi tụ hộp của những người đại viện với nhau.
Khi Cố Vân Khê và Tề Thiệu dắt tay nhau đến, nhà giáo sư Miller đã đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt.
"Giáo sư Miller, phu nhân Miller, buổi tối tốt lành, cám ơn các vị đã mời chúng tôi đến tham gia yến hội, đây là đầu bếp nhà chúng tôi làm, hi vọng mọi người có thể thích."
Bánh vàng có màu vàng rực rỡ, bánh luân giáo trắng noãn như ngọc, bánh hoa đào mềm mại, bánh củ từ trắng tím đan xen, nhìn liền cảnh đẹp ý vui.
Ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, phu nhân Miller kinh hô một tiến: "Oa, thật đẹp, đây quả nhiên là tác phẩm nghệ thuật.”
“Tôi có thể nếm thử không?” “Tất nhiên là được rồi, hộp này tương đối ngọt, người bình thường đều có thể ăn." Cố Vân Khê tổng cộng mang theo hai hộp: " Hộp này hơi thanh đạm một chút, người muốn ăn kiêng cũng có thể ăn một chút.”
Vừa nghe lời này, ánh mắt giáo sư Miller sáng lên: "Vậy tôi sẽ nếm thử.”
Ông chính là sức khỏe không được tốt, bình thường ăn uống vô cùng nghiêm ngặt, tuy nhiên hết lần này tới lần khác, ông lại cực thích ăn đồ ngọt.
Bác sĩ lại nghiêm lệnh hạn chế ông ăn đồ ngọt, điều này thật sự quá làm khó ông.
“Ông xã, ăn ít một chút." Phu nhân Miller quản ông đặc biệt nghiêm, tự mình đem bánh ngọt chia ra một phần tư, đem cho ông nếm thử để biết hương vị.
Giáo sư Miller nếm thử, tuy cái bánh này không đủ ngọt, nhưng mùi vị vẫn rất ngon.
“Cái này là bánh gì vậy?”
Cố Vân Khê nhìn qua, nói: "Bánh củ từ, ăn vào giúp bổ tỳ vị, tiêu hóa tốt.”
“Cái này tôi thích, ăn rất ngon." Miller tiên sinh vô cùng thích vị mềm mại này.
“Vậy lần sau tôi sẽ mang đến một ít.”
Bên kia, tiên sinh Smith nhìn Tề Thiệu, "Tề, tuần sau cậu còn muốn nghỉ phép tiếp sao?”
Tề Thiệu nghe ra ý bất mãn trong lời nói của ông, đem bài tập đã chuẩn bị trước lấy ra: "Không có biện pháp nào khác, trong nhà tôi hiện đang xảy ra chút chuyện, nhưng tôi vẫn sẽ làm bài tập đầy đủ, ngài giúp tôi xem một chút.”
Ngài Smith tiếp nhận bài tập, càng xem càng chăm chú, sự bất mãn trong lòng cũng tan thành mây khói.
"Cậu thức khuya làm à?"
“Vâng." Tề Thiệu bình thường không rảnh, chờ đến khi mọi người đều nghỉ ngơi mới có thời gian làm. Bài tập đều là liên lạc với bạn học, nhờ Cố Vân Khê mang về mỗi ngày.
Cuối tuần cũng có chút thời gian, toàn bộ đều dùng để làm bài tập.
Hắn trước giờ tính giác ngộ cũng cao, người lại thông minh, nên bài tập ông vừa giao hắn rất nhanh đã làm xong.
Giáo sư Smith rất coi trọng người học trò này: "Về sớm một chút, việc nghe giảng trên lớp rất quan trọng.”
“Được." Tề Thiệu chỉ chờ đợt sóng này kết thúc, là có thể về trường.
Cố Vân Khê chạy trong đám người, bất động thanh sắc làm quen hết mọi người ở dây.
Tiên sinh Miller nhìn thấy cô, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, đồ chơi nhỏ này trả lại cho cô, đây là tác phẩm mười bốn tuổi, xem như cũng rất thành công, nhất định phải tiếp tục cố gắng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.