Cố Hải Triều đối với bà già này cũng căm thù đến tận xương tuỷ: "Tôi cũng không muốn tới nhà các người đâu. Nhưng em gái tôi hiện tại lại là đương chủ của Mạc gia, nhưng con bé lại không về được, tôi đây chỉ đành phải tạm thời thay mặt con bé làm chủ mà thôi.”
Đây quả thực là lấy gậy chọc mạnh vào tim của Mạc lão phu nhân, bà tức điên lên: "Vớ vẩn, ai thừa nhận cô ta là đương chủ của Mạc gia, đừng quên cô ta họ Cố, chứ không phải họ Mạc.”
Những người Mạc gia khác mờ mịt nhìn xung quanh, mặt đối mặt nhìn nhau, đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết vậy?
Cố Hải Triều thấy thế, nói: "Lúc trước, hiệp nghị giữa Mạc lão tiên sinh và em gái tôi ký với nhau, mọi người đều biết rồi chứ?"
Mạc Tu Hàng xem như là người lớn tuổi nhất trong thế hệ con cháu này, nên nói: “Thỏa thuận gì? Giám thị cái quỹ gia tộc sao? Không phải cô ấy không đáp ứng sao?”
"Xem ra Mạc lão phu nhân đến giờ vẫn không nói cho các người biết." Cố Hải Triều trào phúng cười nói: "Vậy hiện tại các người có muốn biết, cha và bà của các người không chịu thay Mạc lão gia làm tang sự là do đâu không?"
Con cháu Mạc gia đã sớm cảm thấy có điều gì đó không đúng, vội chạy đến truy vấn: "Rốt cuộc là tại sao?”
“Không có việc gì, hắn ta chỉ đang cố ý quấy rối......”
Cố Hải Triều quay đầu ra ngoài gọi lớn một tiếng: "Luật sư Trương, luật sư Thích, luật sư Giang, phiền hai người đến đây công bố di chúc đi.”
Ba gã luật sư đi vào, trên tay cầm tài liệu thật dày: "Căn cứ di chúc của Mạc lão tiên sinh, ông ấy để lại cho mỗi con cháu một căn nhà sáu mươi mét vuông, tiền sinh hoạt phí do quỹ gia tộc cấp cho..."
Nhà 60 mét vuông làm sao đủ ở? Con cháu Mạc gia sống an nhàn sung sướng đã lâu làm sao chịu được đây? Nhưng điều làm cho bọn họ càng không chịu nổi còn đang ở phía sau.
“Quỹ gia tộc của chúng ta đã thuộc quyền sở hữu của Cố Vân Khê?” Không nói rõ, nhưng chính là ý này.
Luật sư thản nhiên nhắc nhở, nói: "Trong vòng ba mươi năm, quyền chi phối thuộc về cô ấy, ba mươi năm sau, cô ấy sẽ đem quỹ gia tộc trả lại cho người Mạc gia các người. Về phần là người Mạc gia nào, sẽ do cô tự mình chọn lựa.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt không khỏi trắng bệch, cái này so với giám thị còn muốn thảm hơn, cô nếu là muốn nắm thóp ai, không phải rất đơn giản sao?
Mạc tam đã từ trong miệng mẹ mình biết được việc này, hắn ta cũng đã nghĩ hết biện pháp để vãn hồi, thậm chí còn giả làm ‘hiếu tử hiền tôn’ để dụ dỗ cha mình thay đổi ý đinh. Nhưng dù cho cố gắng như thế nào, cũng không có kết quả như mong muốn. Hiện tại xem ra, chỉ có con đường xét nát bản hiệp nghị này mới có thể tính đi.
“Cha tôi đây là bệnh hồ đồ, hiệp nghị này không thể xem là thật được.”
Luật sư vẫn mỉm cười, tố chất nghề nghiệp quả nhiên vô cùng tốt: "Hợp lý hợp pháp, có video và nhân chứng. Đương nhiên, nếu các người vẫn không phục vẫn có thể đi kiện.”
Tiểu Ngũ nhịn không được hỏi: "Nhân chứng? Là ai?”
Đổng tiên sinh đứng dậy, nói: "Là tôi và lão Tằng, tôi lấy danh dự của mình cam đoan, đây là hiệp nghị ký dưới tình huống Mạc Thừa Ân tiên sinh hoàn toàn tỉnh táo, chân thật, hữu hiệu.”
Con cháu Mạc gia:...
Mạc tam đến giờ vẫn không rõ: "Ngài vì sao lại giúp cô ta?”
Đổng tiên sinh khẽ lắc đầu, cho dù là toàn bộ Mạc gia cũng không phải đối thủ của Cố Vân Khê, điểm này ông ta thấy rõ, thì tất nhiên Mạc Thừa Ân càng thấy rõ hơn. “Cậu sai rồi, tôi chỉ là nhân chứng, lập trường trung lập. Thay vì xoắn xuýt những thứ này, không bằng suy nghĩ, cha cậu vì sao lại làm như vậy đi?”
Có người nhịn không được nói: "Cố Vân Khê ban đầu không phải nói không cần sao?”
“Vốn không cần.” Cố Hải Triều đối với những người này không có tình cảm gì, thầm nghĩ sớm đem tang sự làm xong xuôi để còn rời đi.
“Nhưng, Mạc lão phu nhân nhà các người lại phái người muốn g.i.ế.c c.h.ế.t em gái tôi. Em gái tôi trước giờ tính tình luôn cứng rắn, thà c.h.ế.t cũng không chịu chút khinh bỉ nào, nên đã trực tiếp lấy đi thứ mà Mạc lão phu nhân để ý nhất để trả thù.”
Mọi người hít một hơi khí lạnh, thì ra tất cả đều do bà già này là đầu sỏ gây nên? Tại sao bà ta cứ hở động một chút là muốn g.i.ế.c người? Thật ác độc nha.
Xem ra lần này tất cả mọi người đều xong đời rồi.
“Bà nội, bài học m.á.u chảy đầm đìa của bác cả và ba cháu đang ở ngay trước mắt, vì sao bà còn muốn làm như vậy hả?” Con trai nhị phòng nhịn không được nói một câu: "Cố Vân Khê không phải quả hồng mềm, là tảng đá cứng, bà bóp không vỡ được đâu. Đạo lý đơn giản này sao đến giờ bà vẫn không chiịu hiểu vậy hả?”
"Mỗi lần đều như vậy, bà cứ nhất định phải trêu chọc người ta làm gì?"