Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 452:




“Bà nội, Cố Vân Khê rất mạnh, cô ấy có thể đưa ba con vào đại lao, cũng có thể đưa chúng ta vào trong đó. Bà đây không phải là hại con cháu mình sao?”
Sắc mặt Mạc lão thái lúc xanh lúc trắng, xem ra là tức giận không nhẹ, bà ta đã lớn tuổi rồi còn làm những chuyện như vậy, tất cả là vì ai đây? Còn không phải là vì đám con cháu này sao?!
“Không phải như vậy, Cố Hải Triều, cậu đây là nói bậy. Câu ta đang cố ý ly gián nhà chúng ta.”
“Vậy, để cô ấy nói chuyện trực tiếp với hai người đi.” Cố Hải Triều cười to, trực tiếp gọi điện thoại.
Chuông điện thoại vang lên bảy lần, đối phương mới tiếp nhận, thanh âm còn mang theo một tia buồn ngủ. “A lô.”
“Tiểu Khê, anh đã đến HK, người Mạc gia đều ở bên cạnh anh, em nói với họ vài câu đi.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó vang lên giọng nói của Cố Vân Khê: "Các người đã biết chuyện hết rồi sao? Nhưng các người cứ yên tâm, tôi sẽ không hà khắc, tính toán chi li về các khoản phí sinh hoạt, tiền thuốc men của các người làm gì đâu. Nếu có nhu cầu cấp bách phải dùng đến tiền, bất cứ lúc nào các người cũng có thể liên lạc với trợ lý của tôi."
"Cô đúng là không biết xấu hổ, cô cũng không họ Mạc, có tư cách gì..." Mạc lão phu nhân vừa nghe cô nói chuyện bình thản như vậy, cả người đều tức điên lên.
Giọng nói của Cố Vân Khê không mang theo chút hơi ấm nào vang lên: "Tiểu Bát có ở đấy không?”
Tâm tình Tiểu Bát đặc biệt phức tạp, cô bé rất thích Cố Vân Khê, nhưng Mạc gia cũng bởi vì Cố Vân Khê mà thiếu chút nữa bị hủy hoại. Vì vậy cô ấy chỉ có thể rụt rè nói: “Có.”
"Cô có nguyện ý đi đến Bắc Kinh học ba năm trung học không?"
Tiểu Bát cực kỳ mờ mịt, nói: "A, vì sao?”
Cố Vân Khê không giải thích, tiếp tục nói: "Sau đó, đi Mỹ học đại học, chuyên ngành quản lý tài chính, sau khi lấy được bằng thạc sĩ, vào Wall Street thực tập, năm năm sau, tôi sẽ cho cô một khoản tiền lập nghiệp để tích lũy kinh nghiệm, mười năm sau cô sẽ chính thức vào quỹ gia tộc của Mạc thị để làm việc."
Mỗi bước đi đều được cô sắp xếp xong, nhưng chỉ riêng những việc như vậy thôi đã phải mất hai mươi năm của cả đời người.
Tất cả mọi người nghe rõ ràng, không dám tin trừng mắt nhìn chằm chằm vào cái điện thoại.
Trái tim Tiểu Bát đập điên cuồng, hô hấp cũng có chút rối loạn, giọng nói cũng không ngừng run rẩy, không phải là những gì cô ấy đang nghĩ đấy chứ?
Cố Vân Khê tự mình nói cho cô biết được đáp án chính xác: "Không sai, đây là con đường của người thừa kế phải đi, mà cô là người mà tôi đã chọn.”
Ầm ầm, toàn trường nổ tung, bọn họ thật không ngờ Cố Vân Khê lại chọn Tiểu Bát làm người thừa kế. “Vì… sao lại là tôi?" Đầu Tiểu Bát ong ong rung động, m.á.u toàn thân như vọt hết lên trên trán.
Tất cả mọi người đều nín thở, chờ đợi đáp án của Cố Vân Khê, đây rốt cuộc là vì sao?
Tiểu Bát không phải là người nổi bật nhất trong các anh chị em.
“Bởi vì tôi nhìn cô thuận mắt.” Giọng Cố Vân Khê không chút để ý vang lên, lý do chính là đơn giản như vậy.
Mọi người không khỏi chua xót, ai nấy đều ném ánh mắt hâm mộ ghen tị đến trên người tiểu Bát.
Tiểu Bát ngơ ngác đứng ở đó, cả người lại không có một chút phản ứng cũng, tựa như là bị lới nói bình thản của cô làm cho choáng váng.
“Tất nhiên, cô có thể lựa chọn chấp nhận, hoặc là không chấp nhận.”
“Tôi...” Tiểu Bát cảm nhận được một nguồn áp lực trước nay chưa từng có.
Mẹ của Tiểu Bát ở bên cạnh nghe vậy lại vội vàng kêu lên: "Chấp nhận, con bé đương nhiên là chấp nhận.”
Đây chính là cơ hội tốt mà ai cũng muốn có được, bộ ngu hay sao mà không muốn chứ?
Bà không ngừng nháy mắt với con gái, nhưng vẻ mặt của Tiểu Bát lúc này lại tựa như đang giãy dụa, cô ấy cảm giác nếu như vậy thì trách nhiệm của mình quá lớn.
“Tiểu Bát, cô phải tự mình suy nghĩ cho kỹ, một khi đã lựa chọn rồi, thì không được hối hận.” Cố Vân Khê cũng không muốn cưỡng cầu cô ấy, người thừa kế có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Tiểu Bát chần chờ hồi lâu, nói: "Có thể cho tôi một chút thời gian suy nghĩ không?”
“Được, đưa tang ông nội các người xong thì hãy trả lời tôi.”
Mạc Tam lắp bắp nói: "Kỳ thật, tôi cảm thấy chọn người đàn ông thừa kế vẫn tốt hơn. Phụ nữ thì chung quy vẫn phải xuất giá, là người họ khác rồi…”
Hắn ta càng hy vọng con trai mình có được cái vị trí thừa kế này hơn.
“Tôi họ Cố.” Cố Vân Khê nói một câu liền trực tiếp tát thẳng mặt đối phương, không phải chủ nhân quỹ gia tộc hiện tại vẫn là cô sao?
"Đúng rồi, có một điều các người phải nhớ rằng, ai dám gây sức ép cho cô ấy, nếu để tôi biết được, liền tự động bị xóa tên khỏi quỹ gia tộc, hủy bỏ tất cả phúc lợi, thậm chí còn có thể vào tù. Các vị, tự giải quyết cho tốt đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.