“Được, đều dặn đầu bếp nấu hết hai món này cho em.”
Cố Vân Khê nhìn vào hai mắt hắn lâu hơn chút: “Tối qua anh thắng tiền?”
Cô trở về lúc 11 giờ, về phòng nghỉ ngơi sớm, nhưng Tề Thiệu và anh em Cố Hải Triều thì không, họ còn hăng say chơi bài 21 nút.
“Ừm, kiếm được hơn mười vạn đô la.” Đầu óc Tề Thiệu tốt, chơi bài 21 nút, có thể dùng toán học tính ra xác suất.
“Chơi trò chơi này coi như xong, tiền này cũng đem đi quyên góp đi, anh không cần.”
“Được, em trực tiếp bảo anh cả mang về quyên góp.” Cố Vân Khê thuận miệng nói.
Một giọng nói vang lên: “Tề tổng, Cố tiểu thư, chào buổi sáng.”
Là luật sư Hoàng, anh ta lấy ra một tập tài liệu, hai tay dâng lên.
“Đây là hiệp nghị Yến Thanh Thanh đã ký.”
Bởi vì Yến Thanh Thanh tự chi trả tiền du học, cũng không xin được học bổng toàn phần, cho nên học phí một năm rơi vào khoảng hơn một vạn đô la đều phải tự chi trả.
Cố Hải Triều cho cô ta năm vạn, chỉ đủ cho Yến Thanh Thanh đóng học phí một năm, cô ta đã sớm đem tiền đi nộp học phí.
Cho nên nhất thời không thể lấy ra nhiều tiền như vậy, chỉ có thể trả góp từng kỳ, đầu tiên trả hai vạn, mặt khác chia làm ba năm trả hết, tổng cộng là mười vạn. . ngôn tình hài
Cố Vân Khê không hỏi luật sự Hoàng đã giải quyết như thế nào, cô chỉ nhìn kết quả.
“Trong tay cô ta còn hai vạn?”
Vậy sao ăn chực uống chực suốt thời gian qua, còn ám chỉ sinh hoạt phí của bản thân có hạn, muốn Cố Hải Triều cho cô ta tiền sinh hoạt.
“Cô ta chỉ có một vạn năm trăm, là lấy từ trong nhà.” Luật sư Hoàng đi nhiều thấy nhiều, loại người tham lam dối trá lại thích giả vờ như Yến Thanh Thanh anh ta đã gặp không ít.
Nhưng điều khiến anh ta tò mò chính là, người như vậy còn dám giẫm Cố Vân Khê một cước, là ai cho cô ta dũng khí làm vậy?
Người vô tri không biết sợ.
“Hàn Dịch cũng bỏ ra năm ngàn.” Cố Vân Khê kinh ngạc vạn phần: “Hàn Dịch vậy mà chịu bỏ tiền ra? Như thế nào? Lương tâm trỗi dậy sao?”
“Không lấy tiền thì Yến Thanh Thanh sẽ đến trường học làm loạn, trong tay cô ta hẳn là có nhược điểm của Hàn Dịch.” Luật sư Hoàng không biết nghĩ tới cái gì, cười ha ha. “Chó cắn chó, hai cái miệng đầy lông.”
“Sau này, không chỉ phải trả tiền mà bọn họ còn phải gánh vác học phí và chi phí sinh hoạt đắt đỏ ở nước ngoài, cuộc sống cũng không dễ thở.”
Đâu chỉ là không dễ thở, căn bản lăn lộn không nổi, sau khi Hàn Dịch biết Yến Thanh Thanh không có tiền liền muốn vứt bỏ cô ta thêm một lần nữa, nhưng trước kia là bị ngăn cách bởi phương tiện và khoảng cách địa lý trong nước ngoài nước, hôm nay bọn họ đều ở đi học nước ngoài, có thể chạy trốn chỗ nào?
Yến Thanh Thanh trách anh ra hủy hoại tương lai của cô, nếu như cô cùng Cố Hải Triều kết hôn, đời này cũng không cần lo lắng.
Hai người anh trách tôi, tôi trách cô thành một đôi oán ngẫu, mỗi ngày cấu xé nhau không ngừng, hết lần này tới lần khác, nhưng lại không thể chia tay.
Thật sự không có tiền, hai người không muốn chịu khổ chịu khó bán mình cho tư bản kiếm tiền, mà hợp tác làm tiên nhân nhảy, một lần thực hiện được liền thả mình, nhưng có người nào thường đi bên bờ sông mà không ướt giày?
Một lần hai người bị phát hiện, sau đó bị đánh gần chết, đưa đi nhà giam ăn cơm tù, đương nhiên cũng bị trường đại học buộc thôi học, tự mình tìm đường chết.
Nhưng đó đều là chuyện sau này.
George muốn chia cổ phần nhưng không đàm phán được giá cả, trong khoảng thời gian ngắn rơi vào cục diện bế tắc, Cố Vân Khê cũng không sốt ruột, loại tài sản chất lượng tốt này cứ như sông nhỏ liên tục chảy vào túi họ, cũng không tồi.
Người vội vàng là George.
Cố Vân Khê đã có một chuyến đi vòng quanh thành phố casino Las Vegas, Colorado Grand Canyon, Hoover Dam, Công viên Quốc gia Lake Mead và Thung lũng Lửa.
Chỉ trong chớp mắt kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Cố Vân Khê đưa các anh chị đến sân bay, tiễn bọn họ rời đi.
Anh em Cố Hải Triều nhìn em gái duyên dáng yêu kiều, rất luyến tiếc, sau lần này chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại.
Cố Vân Thải kéo tay em gái không buông, dặn dò vô số lần: “Tiểu Khê à, bên ngoài xô bồ, em ngàn vạn lần cẩn thận, đừng để ý đến người lạ, cũng không được chạm vào đồ ăn thức uống người khác đưa.”
Cô đi ra ngoài một chuyến xem như mở mang tầm mắt, Cố Vân Khê không chỉ dẫn bọn họ đi du ngoạn, còn nhìn thấy các loại sản nghiệp từ đà đi lên biến màu xám ngắt.
Bọn họ không khỏi cảnh tỉnh chính mình, ngàn vạn lần đừng mắc bẫy kẻ thù.
“Yên tâm đi, chị hai, có Tề Thiệu, có chị Triệu đi cùng em.” Mấy năm sắp tới Cố Vân Khê cũng không thể về nước.
Cố Vân Thải nhìn về phía Tề Thiệu: “Cậu phải chăm sóc Tiểu Khê thật tốt, nhắc em ấy ăn cơm đúng giờ, em ấy quá lao lực sẽ gầy rất nhanh.”