“Nếu như sinh ra một đứa cháu gái nhỏ như Tiểu Khê, cho dù ta nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh." Lão gia tử chỉ biết là, hiện tại không xuống tay sớm một chút, về sau liền càng không được. " Đứa con mà Tề Thiệu và Cố Vân Khê sinh chính là người thừa kế của chúng ta, nhất định là như vậy."
Hoắc lão gia quét ngang bụng Cố Vân Khê, cười nói: "Tôi cảm thấy đứa nhỏ vẫn nên theo tôi học Đông y thì mới thích hợp hơn, cái này gọi là truyền thừa." Cố Hải Ba không nói gì, chỉ cười trừ. "Đừng nha, bảo bảo phải tiếp nhận công ty internet này của chúng tôi rồi."
Khương Nghị cũng nhịn không được nhảy ra, nói: "Cái gì nha? Nhà máy tinh thể châu Á mới là sứ mệnh của đứa nhỏ này. Cái này gọi là kế thừa sự nghiệp của mẹ."
Thiệu Mặc vẫn đang một mực im lặng, bỗng nhiên nói: "Tập đoàn đa quốc gia trên danh nghĩa tôi chỉ biết giao con ruột.”
Mọi người:...
Trong khoảng thời gian ngắn không biết là nên hâm mộ đứa nhỏ này, hay là nên đồng tình nữa đây?
Hâm mộ đứa bè này là vì vừa sinh ra đã ngậm chìa vàng, từ nhỏ đã có tất cả, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc, đứng càng cao thì trách nhiệm càng lớn a.
Cố Vân Khê khóe miệng giật giật, nói: "Các ngươi nghĩ xa thật, đứa bé vẫn còn chưa có ra đời đâu, gấp cái gì chứ?"
Tề lão gia nhịn không được nói: "Nếu đã như vậy, thì Tiểu Khê phải sinh thêm mấy đứa con nữa mới được.”
"Sinh con quá vất vả, còn nguy hiểm, chúng tôi chỉ sinh một đứa thôi."
Cố Vân Khê sờ sờ bụng, cô đúng là có chút phản ứng không kịp, thậm chí bây giờ cô vẫn không có cảm giác chân thật gì hết.
“Chúng tôi đã thỏa thuận với nhau rồi, chỉ sinh một đứa thôi.”
Tề lão gia nghe vậy có chút thất vọng, ông rất thích con cháu, nhưng lời của ông nói thì không tính, dù sao thì con trai con dâu của ông cũng có tiền có thế, bọn họ không dựa vào ông để sống.
Hoắc Minh Duyệt chen qua, cẩn thận nhìn bụng cô, tò mò không thôi: "Chị Tiểu Khê, em có thể sờ bụng chị không?"
Cố Vân Khê không khỏi bật cười, nói: "Sờ đi.”
“Không được sờ. "Thiệu đưa tay ngăn lại:" Ba tháng đầu cũng không được sờ lung tung, sẽ dọa cục cưng đấy.”
Hắn còn chưa sờ, ai cho cô dám sờ trước hắn chứ?!
Hoắc Minh Duyệt bĩu môi, mất mát không thôi, còn có người ích kỷ như vậy nữa sao? Nhưng cô thật sự rất muốn sờ một cái nha.
Cố Hải Ba nhìn vẻ mặt mất mát của cô, nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu cô, nói:"Được rồi, không sờ thì không sờ, em thích đứa bé như vậy chúng ta tự mình sinh một đứa đi.”
Cố Vân Khê:... Gì nữa đây?
Cố Hải Triều vẻ mặt cũng khiếp sợ không thôi. "Em trai, em vừa nói cái gì vậy? Nói lại lần nữa đi, anh nghe không rõ.”
Mọi người đều nhìn chằm chằm Cố Hải Ba, khiến anh đỏ bừng cả mặt, nhưng anh vẫn cố lấy dũng khí nói cho xong. "Hoắc lão gia, cháu muốn cưới Tiểu Duyệt, hy vọng ngài có thể đồng ý cho chúng cháu đến với nhau.”
Hoắc lão gia nhìn người trẻ tuổi trước mắt, sau đó lại nhìn cô cháu gái nhỏ thẹn thùng hướng nội ở kia, trong khoảng thời gian ngắn ông có chút mờ mịt.
“Hai người bắt đầu từ khi nào?”
Hoắc Minh Duyệt đỏ bừng mặt, giậm chân một cái, nói: "Ai đồng ý gả cho anh chứ?”
Cố Hải Ba từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn, quỳ một gối xuống, thần sắc cực kỳ khẩn trương nói: " Tiểu thư Hoắc Minh Duyệt, anh thật sự rất thích em, phải nói là thích đã lâu. Xin em gả cho anh đi, anh cam đoan cả đời này chỉ đối xử tốt với một mình em, cũng chỉ thích một mình em. Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với nhau, có một gia đình thật ấm áp."
Giọng nói của anh không giấu được có chút run rẩy, thậm chí ngay cả tay cũng nhịn không được phát run. Mỗi một câu nói của anh đều hỗn loạn, nhưng có một điều mà mọi người ở đây đều nhìn ra được đó là tấm chân tình trong lời nói.
Cố Vân Khê sợ ngây người: "Bọn họ thế mà......"
Tề Thiệu cúi đầu nhìn cô một cái, ngữ khí có chút vi diệu, nói: "Anh còn cho rằng em đã sớm biết rồi chứ?”
“Cái gì? "Cố Vân Khê vẻ mặt mê mang.
Thiệu ôm bả vai vợ, nhẹ giọng cười nói: "Lúc bọn họ du học ở Mỹ đã có manh mối rồi.”
Tính toán như vậy, cũng đã nhiều năm rồi.
Cố Vân Khê một thời gian ngắn bận rộn vào dự án bí mật, quanh năm không về nhà, cơ hội gặp mặt bọn họ là bằng không, làm sao chú ý được những chi tiết này chứ?
“Sao anh không nói với em một tiếng?”
“Anh cho là em biết lâu rồi." Đối với Tề Thiệu mà nói, đây cũng không phải lớn gì, nên hắn cũng không để ở trong lòng.
Cố Vân Khê trầm mặc nhìn Hoắc Minh Duyệt một cái, hiện tại Hoắc Minh Duyệt dường như cũng không biết phải làm sao, cả người cứng ngắc.
Trước kia cô là một đứa trẻ tự kỷ, cho dù bây giờ đã tốt hơn trước nhiều rồi, nhưng cô vẫn không có cách nào xã giao như người bình thường được.