Cố Vân Khê dở khóc dở cười, thời thơ ấu cô cái gì cũng có thể dùng, cho dù bé trai mặc quần áo nhỏ nhỏ xinh đẹp của bé gái cũng không sao. Nhưng, Tề Thiệu thì không như vậy, hhắn ở phương diện này lại vô cùng cố chấp. Được rồi, hắn thích làm gì thì làm, nếu những thứ này bọn họ không dùng được thì còn có thể đem đi tặng người khác, dù sao thì các anh chị của cô sau này cũng sẽ sinh con. Điện thoại của Tề Thiệu vang lên. “Là cha gọi.”
Anh nhận máy, nghiêm túc nói: "Được, được."
Sắc mặt Cố Vân Khê lúc này bỗng có chút kỳ quái, nhịn không được hỏi: "Sao vậy?”
“Cha nói là chúng ta vẫn nên chuẩn bị mấy người bảo mẫu trước, để cho bọn họ phục trách chăm sóc con cho chúng ta. " Tề Thiệu bất đắc dĩ cười, nói: " Đây là sợ chúng ta cái gì cũng không biết đây mà. Anh đoán không chừng hôm qua ở tiệc cưới ông ấy đã nghĩ ra hết cả rồi.”
Cố Vân Khê:...
“Còn nói chuẩn bị mua một nhà máy quần áo, chuyên làm quần áo cho trẻ em.”
Cố Vân Khê khóe miệng co rút, nói: "Cha con hai người tại sao lại như vậy..." Bọn họ cũng quá khoa trương rồi đi.
Tề Thiệu mỉm cười, nói: "Từ khi chúng ta kết hôn, cha vẫn luôn trông mong có cháu. Hiện tại niềm mơ ước bấy lâu đã thành hiện thực, chúng ta cũng phải hiểu tâm tình của ông ấy một chút.”
Cố Vân Khê nhắc nhở, nói: "Ông ấy cũng không thiếu cháu trai cháu gái.”
“Người thừa kế gia tộc tương lai." Tề Thiệu còn muốn truyền lại mấy quỹ nhà mình cho cục cưng. Đối với một khoản tài phú khổng lồ như vậy người bình thường không thể khống chế được, vì vậy đứa nhỏ phải bồi dưỡng từ nhỏ.
Cố Vân Khê hết chỗ nói: "Sớm lên kế hoạch cho cuộc sống của đứa nhỏ như vậy thì rất không tốt đó anh không biết sao? Chúng ta phải để cho đứa nhỏ được tự do phát triển, thuận theo tự nhiên. Chỉ cần đứa bé khỏe mạnh, tam quan không lệch lạc, độc lập tự cường, đối với xã hội có ích là được.”
Tề Thiệu nhìn cô một cái, phát hiện cô thật sự là đang nghiêm túc, lập tức sửa miệng, nói: " Được, được, chúng ta sẽ để cho con được tự do phát triển, bất kể như thế nào, chúng ta đều sẽ ủng hộ bé con.”
“Bác sĩ, ngài lặp lại lần nữa đi. "Bác sĩ nhìn tờ báo cáo, vẻ mặt tươi cười nói"Chúc mừng hai người, đây là song thai.”
Niềm vui bất ngờ ấp đến khiến cho Tề Thiệu vui đến phát điên: "Ha ha ha, là hai bảo bảo, Tiểu Khê, em có nghe thấy không? Chúng ta thật lợi hại.”
Cố Vân Khê ôm bụng, miệng nhếch lên, trong đây có một bé trai, một bé gái sao? Cô thích cả hai bé con.
Lần này Tề Thiệu vô cùng cao hứng, dù sao thì hắn đế quốc tài chính của hắn rốt cục cũng đã có người thừa kế, không cần bận tâm về sau nữa.
Cô không khỏi nhắc nhở hắn một câu: "Em với anh nhỏ của em cũng là dong thai.”
Tề Thiệu nghe vậy liền có chút sửng sốt, nhờ cô nhắc nhở hắn mới biết được, đó là song thai cũng sẽ có gien mang song thai.
“Gien của Cố gia đúng là thật tốt. Tiểu Khê, đồ dùng trẻ con chúng ta mua đều có thể dùng tới, anh đúng thật là người có tầm nhìn ca trông rộng.”
Thấy hắn đắc ý đến cả đuôi cũng sắp vểnh lên trời, Cố Vân Khê nhịn cười, nói: " Anh yên lặng đi, bác sĩ còn chưa nói hết đấy.”
Bác sĩ nhìn bọn họ một cái, nghiêm túc nói: "Tuy nhiên đứa bé càng phát triển thì đối với mẹ cũng sẽ gây ra tổn hại rất lớn. Bản thân phụ nữ có thai sẽ vô cùng yếu rồi, vì thế trong thời gian mang thai lại càng phải theo dõi nghiêm ngặt hơn, tuyệt đối không được sơ suất.”
Lời nói này của ông tựa như một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống, nụ cười trên mặt Thiệu bỗng chốc cứng đờ: "Vậy, chúng ta có thể giảm đi một cái được không?"
Cái gì cũng không quan trọng hơn Cố Vân Khê được, kể cả là đứa nhỏ mà hắn một lòng mong đợi.
Bác sĩ khẽ lắc đầu, nói: "Phẫu thuật này cũng sẽ rất nguy hiểm, dù sao thì đứa bé hiện nay cũng rất khỏe mạnh.”
Cố Vân Khê nhẹ nhàng đè cánh tay người đàn ông lại, không tiếng động trấn an hắn: "Bác sĩ, tôi cần chú ý những việc gì?”
Cô không chỉ lý trí mà còn bình tĩnh, hoàn toàn không giống với cái tên Tề Thiệu đang vô cùng khẩn trương kia.
“Tề Thiệu, nhớ kỹ nha.”
“Được được.”
“Ghi chép viết đầy đủ một chút, rất nhiều điều đấy.”
Tề Thiệu còn cầm lấy bác sĩ hỏi rất nhiều vấn đề, bác sĩ bị hắn hỏi khiến cho đầu không khỏi đầy mồ hôi, người cha tương lai này cũng quá mức khẩn trương rồi.
Vừa ra khỏi bệnh viện, Tề Thiệu cẩn thận đỡ vợ mình, nhẹ giọng nói: “Tiểu Khê, chúng ta đừng có đứa bé được không?"
Hiện tại đầu óc hắn thật sự không tỉnh táo, hắn vừa sợ cô đột nhiên phát bệnh tim, lúc mang thai thì sẽ bị cao huyết áp…. nghỉ đến đây theo mặt hắn đã biến thành xanh lè hết rồi.
Cố Vân Khê cảm thấy đây chính là triệu chứng của người sắp làm cha trong tương lai, vì vậy không khỏi an ủi hắn. "Anh đừng như vậy, thân làm bác sĩ thì họ nhất định sẽ báo trước nguy hiểm cho chúng ta biết. Nhưng việc sinh con cũng sẽ không có nguy hiểm như vậy, không phải rất nhiều người đều có thể bình an sinh con hay sao?”