Người đàn ông nghe vậy liền bật cười, nói: "Tôi là người đàn ông của cô, toàn bộ bệnh viện từ trên xuống dưới đều biết. Đi, mau đi theo tôi, hiện tại chúng ta phải đi lĩnh chứng, triệt để chặt đứt tâm tư không an phận của cô.”
Một tiếng của hắn vừa phát ra đã trực tiếp hạ thấp nhân phẩm của con gái nhà người ta, thật sự là làm cho người nghe vô cùng khó chịu.
Lữ Tinh sắp tức đến phát khóc, sao cô lại xui xẻo như vậy? Gặp phải một người điên hoang tưởng như vậy.
“Tôi nói rồi, tôi không thích anh, van cầu anh buông tha cho tôi đi.”
“Cô đừng ép tôi.” Người đàn ông bỗng trở nên âm trầm nhìn thẳng vào cô ấy: " Tín Tín, tôi có thể khiến cho cô mất việc.”
Đây là lời gì chứ? Sắc mặt Cố Hải Triều không khỏi trầm xuống, người đàn ông này, cho dù là phẩm chất hay là ngoại hình thì cũng đều không phải là tiêu chuẩn để lựa chọn một người chồng tốt.
Lữ Tinh cắn môi, tức giận đến cả người phát run, mỗi một lần hắn ta đều như vậy, cô thật sự rất hận hắn.
Các bà bác ở bốn phía xung quanh còn không ngừng khuyên nhủ cô: "Lữ Tinh a, cô cũng đừng có già mồm cãi láo, Tểu Lý đối với cô tốt như vậy, cô không trân trọng mà còn muốn đứng núi này trông núi nọ. Cô đúng thật là không biết điều, còn không nhanh đi kết hôn với cậu ấy đi."
“Đúng vậy, Tiểu Lý đối với cô một mảnh si mê, cô còn đòi hỏi gì nữa chứ? Cô là đứa không cha không mẹ, trong nhà thì còn có một bà nội phải nuôi, gánh nặng chồng chất lên đôi vai như vậy, ai nguyện ý cưới cô chứ? Hiện tại có người coi trọng cô thì đó chính là phúc khí của cô, cô còn không biết hưởng mà tập tành đua đòi.”
Ai đua đòi chứ? Cô hiện tại vẫn rất vui vẻ để nuôi bà nội của mình thì có làm sao chứ? Cô toàn là tự dùng tiền lương của mình để nuôi sống người nhà của cô, bọn họ có tư cách gì phán xét chứ? Lữ Tinh sắc mặt trắng bệch, tức giận nói: "Anh ta thích thì liền cưỡng ép tôi, nhưng tôi không nguyện ý thì anh ta liền chạy tới nơi làm việc của tôi để gây sự, hận không thể làm cho mọi người đều biết, chuyện anh ta làm này là tốt sao? Anh ta rõ ràng là đang muốn dùng dư luận để bức bách tôi, nếu đổi lại là các người, thì các người sẽ cam tâm sao?” Biết rõ trước mắt là đóng than lớn, bọn họ còn dám nhảy vào đó sao?!!!
Một nhân viên vệ sinh ngeh vậy liền nói: “Chỉ là vì cậu ấy quá để ý đến cô nên nhất thời xúc động, đàn ông mà, thích cô mới như vậy."
Cố Vân Khê:....
Đây là loại người thối nát gì thế này? Cố Vân Khê vừa định nói gì đó, thì cô đã bị Tề Thiệu nhẹ nhàng che miệng lại, hướng nàng khẽ lắc đầu, nói: “Để anh trai xử lý đi.”
Cố Vân Khê nghe vậy có chút sửng sốt, nhưng cô đã ngay lập tức kịp phản ứng lại, được rồi, hắn ở phương diện này thật sự là thông minh hơn cô.
Lữ Tinh không thể nhịn được nữa, cuộc đời cô chưa từng thấy người đàn ông nào lại không biết xấu hổ đến như vậy, tự nói xong sau đó tự chạy tới đây để dây dưa với cô. "Tôi sẽ nói một lần, tôi không thích anh, cũng tuyệt đối sẽ không gả cho anh.”
Người đàn ông giận tím mặt, nói: "Tôi biết, người đàn ông này chính là người mà cô coi trọng. Không ngờ cô lại là loại người ham phú phụ bần đến như vậy.”
Cố Hải Triều nghe được nửa ngày, đã hiểu được toàn bộ câu chuyện. Vì thế anh không thể nhịn được nữa, giận dữ đứng ra mắng hắn ta một trận. "Đầu óc anh có phải bị bệnh rồi không? Đây là hôn nhân đại sự của cả đời người, cho dù anh muốn cưới, nhưng người ta lại không muốn gả cho anh, thì anh cũng không thể tiếp tục dây dưa với người ta như vậy. Chuyện này với chuyện ‘ác bá cưỡng đoạt dân nữ’ thì có gì khác nhau chứ? Nếu người ta muốn khởi kiện thì anh phải ngồi tù đây.”
Tam quan của anh rất chính trực, cũng rất có tinh thần trọng nghĩa.
Hốc mắt Lữ Tinh nhìn anh bỗng trở nên hồng hồng, dường như hiện tại trong miệng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cô đều không nói nên lời.
Người đàn ông kia tỏ vẻ ghen tị, nói: "Là anh ta, có đúng không? Trước khi anh xuất hiện thì không phải chúng ta vẫn tốt sao, thậm chí chúng ta cũng đã bàn đến chuyện hôn nhân đại sự, cả bệnh viện đều biết chuyện tốt này của chúng ta. Nhưng anh ta vừa xuất hiện thì toàn bộ liền thay đổi.”
Cánh tay của hắn ta ở trên không trung như muốn vung lên.
Lữ Tinh căng thẳng, chắn trước mặt Cố Hải Triều: "Không liên quan gì đến anh ấy, anh đừng nói bậy.”
Người đàn ông kia không dám tin nhìn cô, cô thế nhưng lại đứng ra bảo vệ cái người này? Chẳng lẽ là......
Ác niệm từ đáy lòng của hắn ta bỗng chốc nổi lên: "Người anh em này, nhìn thế nào thì tôi cũng thấy anh là người thành đạt, cũng rất có chỗ đứng trong xã hội. Không lẽ ánh mắt của anh không tốt đến vậy, đi coi trọng một con đàn bà ham mộ hư vinh, không ngại vì tiền bạc mà bán rẻ mình sao?”