Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 67:




“A.” Nhân viên phục vụ lộ vẻ kinh ngạc, nhưng tố chất nghề nghiệp không tệ, "Được, xin chờ một chút.”
Phục vụ rất nhanh đưa tới hai đôi đũa, Cố Vân Khê nhét một đôi cho anh trai, còn mình thì giơ đũa lên gắp khoai tây, "Chỉ cần thuận tiện được, đừng để ý ánh mắt người khác, thoải mái mới là quan trọng nhất, coi như là nhà ăn nhà mình, thoải mái ăn, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.”
Thực khách trên bàn bên cạnh đều đang cười nhạo, "Không biết từ đâu tới, lại dùng đũa ở tiệm cơm Tây, đúng là chuyện hiếm thấy.”
Mặt Cố Hải Triều đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Mà, Cố Vân Khê không đổi sắc mặt, ánh mắt bâng quơ giống như gió hờ hững đáp lại: “Anh cả, anh cảm thấy em thông mình hay là những người kia thông minh?"
Cố Hải Triều tin tưởng vững chắc em gái nhà mình là thiên tài, hơn nữa không tiếp nhận phản bác.
Cố Vân Khê một mặt lẽ thẳng khí hùng, "Cho nên, nghe lời em nói không sai, chỉ có đầu óc không tốt mới có thể giễu cợt người khác, giẫm đạp người khác đạt được cảm giác ưu việt hư vinh, người chân chính cao quý là người có hàm dưỡng bao dung mà lại ôn nhu.”
Thực khách ở bàn bên cạnh: …Đây là ám chỉ bọn họ đúng không!
Ngoài cửa sổ, một thiếu niên thờ ơ xem cảnh phố ven đường, trong lúc vô tình nhìn thấy Tề Thiệu bên cửa sổ thì sửng sốt máy giây, sau đó tầm mắt rơi vào trên mặt anh em Cố gia ở đối diện, như có điều suy nghĩ.
Cố Vân Khê hoàn toàn không biết chuyện này, lực chú ý của cô đã bị sườn heo rán thơm ngào ngạt hấp dẫn, cắt ra một nửa đưa vào đĩa Cố Hải Triều, "Anh mau ăn đi, sườn heo vừa mới chiên ra ăn ngon lắm.”
Cố Hải Triều dưới sự cổ vũ của em gái, liền cắn một miếng sườn heo rán lớn, ngoài giòn trong mềm làm cho anh thỏa mãn thở dài, ăn ngon! Nhân sinh khó được mỹ vị, anh có thể một hơi ăn hết mười miếng!
Anh say mê trong mỹ thực, hoàn toàn quên mất thực khách bốn phía.
Tề Thiệu ở một bên nhìn hai anh em nhà này, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ nhàn nhạt.
“Tình cảm của hai người thật tốt.”
“Chúng ta là anh em ruột mà.” Cố Vân Khê cầm lấy bánh mì nướng tỏi chấm chấm canh, cử chỉ tự nhiên ung dung, "Cảm ơn anh đã khoản đãi, không chê chúng tôi làm mất mặt anh là được rồi.”
Miệng Tề Thiệu rất kén chọn, chỉ tùy ý gọi một phần thịt bò bít tết, nhưng nhìn cô ăn thơm như vậy, cảm giác thèm ăn bị câu lên, nhịn không được ăn thêm vài miếng, "Nhóc thật kỳ lạ.”
Điểm này Cố Vân Khê không phủ nhận, "Ừm, anh cũng rất kỳ lạ.” Tề Thiệu bình tĩnh nhìn cô vài giây, không nhịn được cười khẽ, "Không sai, chúng ta đều là dị loại.”
Dị loại trong mắt người khác, có được chỉ số thông minh mà người thường không thể với tới, có năng lực suy tính độc lập, còn có nội tâm vô cùng cường đại.
Hai người nhìn nhau cười, tất cả đều không nói gì.
Ăn xong, Cố Vân Khê còn đóng gói hai phần bánh hồ điệp và bánh kem bờ, mang về nhà cho anh nhỏ và chị hai ăn.
Tề Thiệu dẫn đầu đi ở phía trước, "Đi, chúng ta tìm một chỗ tâm sự.”
"Đến thư viện."
Lúc rời đi, Tề Thiệu quay đầu lại nhìn thoáng qua, luôn cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, nhưng lại không thấy người, là hắn quá mẫn cảm sao?
Cố Vân Khê là khách quen của thư viện, lúc trước cô đã làm một tấm thẻ, mỗi ngày đều tới tự học, thuận tiện mượn mấy quyển sách về nhà xem.
Ba người tìm một góc yên tĩnh, Cố Vân Khê chọn cho anh cả một quyển sách điện tử để anh ngồi ở một bên xem, mà cô và Tề Thiệu nhỏ giọng thảo luận suy nghĩ, thỉnh thoảng dùng giấy bút trao đổi câu thông.
Thông qua tán gẫu, linh cảm như suối phun trào ra, tia lửa văng khắp nơi, từng bản phác thảo đúng thời cơ mà sinh ra, rất nhanh liền thành một chồng thật dày.
Suy nghĩ dần dần rõ ràng, bản vẽ sơ bộ cũng có, tiếp theo chính là vơ vét tài liệu tiến hành thí nghiệm.
Bước này giao cho Tề Thiệu.
Cố Vân Khê đưa tờ giấy đầy số liệu qua, "Đều ở đây, hy vọng có thể thành công.”
Tề Thiệu nói quá nhiều, miệng khô lưỡi khô, hắn đem lời nói một năm đều nói xong, nhưng ánh mắt sáng trưng, tinh thần sáng láng, "Đây là cơ mật nuôi sống nhà nhóc, yên tâm giao cho tôi vậy sao?”
Cố Vân Khê mỉm cười, lộ ra vẻ nông cạn, "Tôi tin tưởng ánh mắt của mình.”
Mặc dù là mới quen, nhưng cô nhìn ra, Tề Thiệu người này kiêu ngạo từ trong xương xốt, khinh thường nhất là đoạt đồ của người khác.
Cảm giác được người tín nhiệm rất kỳ quái, tâm Tề Thiệu không hiểu sao muốn bay lên, khóe miệng hơi nhếch, chính hắn cũng không phát hiện mình đang cười, "Một tuần sau, vẫn gặp ở chỗ này.”
“Được rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.