Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế

Chương 9:




Cố Hải Triều lòng nóng như lửa đốt, ôm lấy em gái, "Đừng đánh tiểu Khê, muốn đánh thì đánh tôi này.”
“Chú hai, cầu chú, bỏ qua cho tiểu Khê đi.”
Hình ảnh mấy đứa nhỏ vô cùng đáng thương rơi vào trong mặt hai vị cán bộ, làm cho bọn họ nhất thời nổi giận, dù sao cả hai cũng đang trong độ tuổi nhiệt huyết tuổi trẻ, tinh thần chính nghĩa mười phần.
“Cố Kiến Bình, không ngờ chú lại là loại người phát rồ này, bình thường cũng rất biết diễn, còn lừa được chúng tôi.”
Lý cán sự lạnh mặt, giận dữ mắng, "Cố Kiến Bình, chú mở to mắt xem đã dọa bọn trẻ thành bộ dạng gì? Có thể tưởng tượng được, những đứa trẻ này rơi vào tay chú liền trải qua những ngày tháng khổ cực như thế nào? Nhà máy chúng tôi tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ.”
Chú Cố sắp điên rồi, nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, a a a. Hắn cái gì cũng không làm, nhưng tại soa lại trở thành tội nhân tội ác tày trời?
"Tôi không phải, tôi không có, tôi đối xử với các người không tệ, tại sao các người lại muốn liên hợp lại hại tôi?”
Nhìn bộ dạng dữ tợn của hắn, Cố Hải Triều cẩn thận từng li từng tí bảo vệ mấy đứa em ở phía sâu.
Quần áo của anh bị một bàn tay nhỏ bé kéo giật, "Em sợ lắm, anh cả, công việc này cứ giao cho chú hai đi.”
Như một đạo sấm sét nổ tung, mọi người đồng loạt nhìn về phía Cố Vân Khê.
Lý cán sự là người đầu tiên không đồng ý, "Không được, lúc trước ký hiệp nghị, chờ Cố Hải Triều tròn mười sáu tuổi sẽ nhường công việc này cho cậu tâ, nhà máy chúng tôi là nhân chứng.”
“Hải Triều, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười bảy.” Tim Cố Hải Triều đập thình thịch, anh đã từng muốn qua bộ phận nhà máy để xin giúp đỡ, nhưng bị Cố lão thái mượn thân phận trưởng bối áp chế xuống.
Trừ phi, anh muốn cá c.h.ế.t lưới rách, triệt để đoạn tuyệt với thân nhân. Chú hai đánh c.h.ế.t cũng không chịu trả lại công việc này, đây là bát sắt bảo đảm hạn hán, còn có thể truyền cho con cháu của mình.
“Lý cán sự, việc này chú cháu chúng tôi sẽ thương lượng thật tốt, đến lúc đó sẽ......”
Một giọng nói rụt rè vang lên, "Lý cán sự, nếu chúng tôi bán đi công việc này, tihf có thể đổi được bao nhiêu tiền?"
Lý cán sự ngẩn ngơ, nhẹ nhàng giải thích, "Cái này không có lời, cậu tuổi còn nhỏ nên không hiểu, bát sắt này có thể làm đến già, dưỡng lão sinh bệnh đều do nhà máy quản, cả đời cũng không cần lo lắng."
Có bao nhiêu người muốn có một công việc ổn định?
Cố Vân Khê một bộ dáng rụt rè, nhưng đầu óc chuyển rất nhanh, cô rất mê phim tài liệu thâm niên, cũng đã xem qua rất nhiều bộ phim tài liệu, cho nên biết lịch sử bốn mươi năm cải cách mở cửa, cũng biết đây chính là chi tiết mấu chốt.
Đừng thấy hiện tại xí nghiệp nhà nước tạm được, nhưng không bao lâu nữa, đợt thủy triều đầu tiên sẽ tới, xí nghiệp thay đổi chế độ, vô số công nhân mất việc.
Cho nên, thay vì vì một công việc mà xé mặt nhau, thì không bằng đổi chút vốn khởi động gây dựng sự nghiệp.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn nhăn nhúm, đáng thương hề hề, "Nhưng, anh trai và chị gái sắp c.h.ế.t đói, cuộc sống này thật sự không qua nổi nữa.”
Lý cán sự nhìn bốn anh em gầy trơ xương, thì không khỏi yên lặng.
Lúc này đầu chú hai cũng nhảy số, bắt đầu nói, "Nếu không như vậy đi, Hải Triều, chúng ta là chú cháu, là người một nhà, trên thị trường khoảng trên dưới năm trăm, chú cho cháu thêm một trăm, thấy thế nào? Mấy đứa đều là con cháu ruột thịt trong nhà, sau này chú cũng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mấy đứa.”
Sáu trăm đồng này, một năm là có thể kiếm lại, không thiệt thòi.
Hơn nữa, chỉ cần thao tác tốt, tiền này cuối cùng còn có thể trở lại trong tay hắn.
"Tôi..." Tâm Cố Hải Triều cũng d.a.o động, với hoàn cảnh trước mắt, chú hai không muốn trả công việc lại, bên xưởng coi như có thể làm chủ cho anh em bọn họ, nhưng hai nhà nhất định sẽ kết thù, mà mấy đứa em còn nhỏ, không có năng lực tự bảo vệ, hậu hoạn vô cùng.
Còn có một điểm, anh mới đi làm thì tiền lương chỉ được mười tám đồng, lại còn phải đưa một nửa cho bà nội, do đó muốn nuôi sống em trai em gái thì có chút khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.