Tuy rằng chỉ là hành cung tạm thời, nhưng cũng có thể nhìn ra U Vô Mệnh ngày thường không quan tâm đến mấy chuyện sinh hoạt nhiều lắm.
Người hầu chuẩn bị đệm chăn thượng hạng mềm mại như lụa cho hắn, vậy mà hắn chưa từng dùng qua lần nào, chúng nó vẫn còn rất ngay ngắn xếp gọn trên giường như lúc đầu, chỉ có phía trên đầu giường có một chỗ hơi lún xuống, Tang Viễn Viễn thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dáng U Vô Mệnh thực tùy tiện mà ngồi ở chỗ kia tu luyện.
Hắn sẽ đem một ít tấu chương và binh thư lên trên giường xem, xem xong liền tiện tay ném loạn, đầu giường đuôi giường gì cũng có, Tang Viễn Viễn tỉ mỉ nhặt lên, gom lại, sau đó để lại chỗ cũ.
Chữ viết của thế giới này cũng giống giống ở thế giới của nàng, xem qua có thể đại khái hiểu bảy tám phần, nhưng phần ngữ pháp thì thật quá thách thức rồi, còn không có dấu chấm câu, nhìn nửa ngày cũng chưa xem xong vài tờ, căn bản cũng không tìm ra tin tức hữu dụng gì.
Nàng cũng không biết mình muốn tìm cái gì ——
Khi thân ở tuyệt cảnh, nếu không muốn ngồi chờ chết, cũng chỉ có thể cưỡng bách bản thân làm chút gì đó, cho dù có tuỳ tiện làm đại cái gì đó đi nữa, cũng không chừng có thể tìm được một đường sinh cơ.
Có một cái tủ gỗ khắc hoa để tựa vào tường. Tang Viễn Viễn tỉ mỉ cầm lấy thanh ngọc trên khe lõm, nhẹ nhàng chậm rãi mở cửa tủ ra.
Đều là xiêm y của hắn.
Chỉ có ba màu: đen, trắng, xám, kiểu dáng cũng đơn giản, đều có đồ án li long ngũ trảo không mấy bắt mắt. Xiêm y được xếp thật sự chỉnh tề, vừa xem liền biết ngay không giống đang giấu đồ vật gì.
Ma xui quỷ khiến làm nàng khom người ngửi.
Không có hương vị gì.
Bên cửa sổ gỗ là một cái giường, trên giường đặt một cái bàn lùn bằng bạch ngọc, trên bàn có ống đựng bút màu đen cùng một ít trang giấy, nghiên mực.
Tang Viễn Viễn giở ra một lần, vẫn không thu hoạch được gì.
Nàng chỉ có thể ra kết luận duy nhất —— bên người U Vô Mệnh xác thật không có nữ nhân.
Ánh mắt rơi xuống trên giường, bỗng nhiên ngừng lại.
Nàng đi nhanh vài bước, tỉ mỉ nhấc lên gối ngọc màu xanh lá.
Chỉ thấy dưới gối đoan đoan chính chính có một cái hộp gỗ nho nhỏ màu đen, thoạt nhìn hơi có chút cũ kỹ.
Trái tim nàng nhảy lên ' thình thịch ', ngưng thần trong chốc lát, nghe được tiếng U Vô Mệnh ở cách vách đẩy ghế kêu ' khanh khách ' một tiếng, lúc này mới yên tâm sờ lên nắp hộp, nhẹ nhàng mở hộp gỗ ra.
Giữa lớp lụa bố tinh xảo là một hạt châu trắng ngọc bóng loáng đang đặt vững vàng.
Ký linh châu.
Đây là loại linh châu nà người ta chỉ cần rót linh uẩn vào liền có thể ghi lại một đoạn ngắn hình ảnh và thanh âm, lưu giữ bên trong hạt châu, khi nào muốn xem lại một lần nữa thì rót linh uẩn vào, liền có thể xem lại.
Phải ở cảnh giới Linh Minh cảnh mới có thể phóng linh uẩn ra ngoài. Nàng xem không được.
Tang Viễn Viễn buồn bực khép hộp gỗ lại, đem nó trả lại dưới gối ngọc.
Đây nhất định là đồ vật vô cùng trọng yếu, nếu không hắn sẽ không đặt ở dưới gối đầu của mình —— người giống như U Vô Mệnh, ngoại trừ mang theo đao ra ngoài, còn mang thêm thứ gì khác nữa đến tận chiến trường như thế này, thật là một sự kiện hiếm có.
Chiếc hộp gỗ cổ xưa, chỗ thân hộp bị ma sát mòn đến bóng loáng, hiển nhiên là do thường xuyên bị U Vô Mệnh cầm trong tay.
Mà dải lụa kia...... Vừa nhìn liền biết là đồ vật thuộc về nữ tử. Là nữ tử nùng diễm tươi đẹp, mang theo mùi hương của hoa hồng.
Ký linh châu, nhất định có quan hệ với nàng ta.
Là người mà U Vô Mệnh vô cùng để ý.
Người như hắn... cũng có để ý người khác sao?
Nàng nghĩ đến nhập thần, không phát hiện không biết từ khi nào, nam nhân quỷ mị đã lặng lẽ đứng ở trước mặt nàng.
"Ngươi suy nghĩ cái gì?" Hắn đã khôi phục bộ dáng nhàn nhạt không chút để ý.
Tang Viễn Viễn lấy lại bình tĩnh, ngẩng mặt nhìn hắn, cười.
Mới vừa rồi nàng đã tẩy đi lớp dịch dung trên mặt, giờ phút này son phấn không có, ánh chiều tà lại vì nàng mà tô thêm lớp ánh sáng màu vàng kim, liền kinh động U Vô Mệnh đến híp híp mắt.
"Ta suy nghĩ, chờ ngươi đánh thắng trận, khi theo ta trở về gặp phụ vương, cảnh tượng sẽ gà bay chó sủa như thế nào."
Đây là khi còn ở trong bồn tắm, sau khi làm hắn ngạc nhiên đến thất thần, nàng đơn phương phác hoạ hình ảnh tương lai hai người cho hắn xem.
Giờ phút này chính là điệu múa trên lưỡi đao của nàng.
Nàng cần phải làm hắn cảm thấy hứng thú với nàng, như vậy mới có thể giữ được mạng nhỏ của mình. Nhưng nàng lại không thể làm hắn quá cảm thấy hứng thú với nàng, đặc biệt không thể kích khởi loại hứng thú mà nam nhân hay có với nữ nhân.
U Vô Mệnh quả nhiên hứng thú, khóe môi hắn cong lên, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh nàng, vỗ đầu gối nói: "Khẳng định rất vui cho xem. Cái lão gia hoả Tang Thành Ấm kia chắc chắn cầm đao chém ta."
"Còn có ca ca." Tang Viễn Viễn nghiêng đầu cười hỏi, "Ngươi có thể đánh thắng được hai người bọn họ không?"
Tự nhiên lại hình như có cảm giác một chút năm tháng tĩnh hảo.
U Vô Mệnh thực nghiêm túc suy tư trong chốc lát, nhanh chóng gõ đầu gối nói: "Khó nói. Ta sẽ không đánh nhau, chỉ biết giết người thôi."
Nghe ý tứ trong lời nói này, có lẽ là hắn không nghĩ sẽ động thủ với cha con Tang thị.
Tang Viễn Viễn dường như được an ủi một chút.
Hắn đưa đầu tới nhìn nàng, trong ánh mắt loé lên vầng sáng tối tăm, hỏi: "Ngươi rốt cuộc thích ta cái gì?"
Tang Viễn Viễn: "......" Cái này thật sự hơi khó bịa một chút rồi.
"Là gương mặt này?" Hắn không hề thương tiếc kéo kéo da mặt mình.
Chợt lắc đầu: "Không phải, từ trước ngươi không gặp qua ta."
"Bởi vì ta giết người lợi hại?" Hắn hỏi nàng nhưng lại giống như tự nói với bản thân mình.
Hắn công khai trừng mắt nhìn nàng, lớn tiếng lên án: "Ngươi không bệnh chứ Tiểu Tang Quả!"
Tang Viễn Viễn: "......"
"Thôi cũng được đi," hắn đi đến kết luận, thoạt nhìn tâm tình lại tốt hơn vài phần, "Nếu ngươi thích xem ta giết người, ngày sau ta liền giết nhiều người một chút cho ngươi xem."
Tang Viễn Viễn: "???" Ta không phải! ta không có! đừng nói bừa!
Hắn chỉ chỉ giường: "Ngươi buồn ngủ không?"
Tang Viễn Viễn nhanh chóng lắc lắc đầu: "Ta đã tẩy gân phạt tủy, có thể tu luyện thay thế cho giấc ngủ."
"Vậy chúng ta cùng nhau tu luyện đi." Hắn thoạt nhìn vui vẻ cực kỳ, tiện tay quơ vài cái, đem chăn đệm mỏng mịn trên giường xốc lên quăng thẳng vào một góc không ra hình thù gì.
Hắn cong lưng, cởi giày nàng ném một bên, bắt lấy chân nàng, xếp thành tư thế đả toạ tiêu chuẩn.
Hắn cũng đá rớt giày nhảy lên giường.
Gối ngọc vướng víu một chút, bị hắn tiện tay vứt vào bên trong.
Hộp gỗ màu đen liền lộ ra rồi.
U Vô Mệnh giống như bị điểm huyệt, dừng lại.
Hắn vươn tay, đầu ngón tay nổi lên một chút ánh sáng xanh nhàn nhạt.
Năm ngón tay thon dài đặt trên hộp gỗ nhỏ màu đen, ánh sáng xanh như nước chảy qua, cùng hộp gỗ nhẹ nhàng hợp lại. Ánh sáng như sóng nước đong đưa lướt qua toàn bộ hộp, trên thân hộp đột nhiên hiện lên vài dấu tay nhỏ.
Dấu tay vừa nhỏ, vừa ngắn, vừa đẹp, vừa nhìn liền biết không phải của hắn.
Hắn nắm hộp gỗ vào lòng bàn tay, xoay người nhìn nàng.
Giờ khắc này, Tang Viễn Viễn cảm giác như là bị người dùng vợt điện chụp muỗi nặng nề đập vào gáy cùng sống lưng. Thân thể nàng cứng đờ, da đầu run lên.
Làm sao bây giờ? Liều mạng với hắn?
"Khó trách." Hắn đột nhiên cười.
Tang Viễn Viễn gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trong lòng thầm nghĩ, liều chết cũng phải cào mấy vệt máu lên trên cái gương mặt này của hắn! Tốt nhất có thể cắn yết hầu hắn, nói không chừng có thể cắn đứt thì sao?
"Khó trách có mùi chua không chịu được nha." Hắn cong mắt lên, "Ngươi cho rằng đây là đồ vật của người nào thân mật với ta? Không phải. Là của...... nương ta."
Tang Viễn Viễn: "......"
Con mắt nào của hắn nhìn thấy nàng ghen? Công phu suy diễn của tên này quả thật quá phong phú rồi.
Từ từ, hắn hình như không nổi giận?
"Lại đây." Hắn vẫy vẫy tay.
Thấy nàng bất động, hắn vươn cánh tay dài, túm nàng qua, ôm vào lồng ngực hắn.
Hắn vòng tay ôm lấy nàng, ngay dưới mí mắt nàng, mở nắp hộp lên.
Lồng ngực hắn khẽ run, buồn cười nói: "Phát hiện ra lại không xem được, có phải tức giận lắm hay không?"
Tang Viễn Viễn đành phải nói theo hắn: "Tức giận chứ."
U Vô Mệnh vui sướng cười ha hả, một bên cười, một bên hướng ký linh châu kia rót linh uẩn màu xanh lá vào.
Đợi nó sáng lên cũng cần một chút thời gian, hắn lười nhác đem cằm tựa lên đỉnh đầu nàng, một tay vê hạt châu kia, một tay kia lơ đãng đưa về phía trước một chút, chợt bất ngờ chộp vào trước người nàng, không nhẹ không nặng nhéo vài cái.
Trong đầu Tang Viễn Viễn truyền đến "Ong" một tiếng, nháy mắt mặt đỏ tai hồng, buồn bực rút về phía sau.
"Đừng nhúc nhích." Thanh âm hắn bỗng nhiên trầm xuống, "Ta khó có khi bình tĩnh như giờ phút này nha."
Nàng cắn môi dưới, cứng đờ quay đầu nhìn hắn.
Đôi mắt đen nhánh của hắn thoạt nhìn vô cùng trống rỗng, một đường chăm chú nhìn chằm chằm ký linh châu trên đầu ngón tay, gương mặt vừa lạnh lùng vừa ương ngạnh, như là một cái khúc gỗ không hề tức giận.
Phát bệnh?
Một giọng nữ lười biếng, khí thế rõ ràng, chậm rãi từ trong ký linh châu trôi ra.
"Đứa trẻ đáng thương, mẫu thân cũng là không có cách nào, chỉ có thể vứt bỏ ngươi thôi. Đừng khổ sở, mà cái này cũng có gì phải khổ sở, ai rồi cũng sẽ chết, không phải sao? Chết như thế này còn có thể vì mẫu thân làm chút chuyện, mẫu thân vô luận ngày sau tới nơi đâu đều sẽ nhớ kỹ đứa con ngoan đã nguyện vì mẫu thân hy sinh......"
Trên mặt hạt châu chỉ có một mảnh đen nhánh, cũng không xuất hiện tình cảnh ngay lúc đó.
U Vô Mệnh chậm rãi đem ký linh châu nắm trong lòng bàn tay, cái tay khác cũng buông nàng ra.
Tang Viễn Viễn tức khắc hiểu ra, lúc ấy, hắn chính là nắm chặt hạt châu ở trong tay như thế này đây.
Cho nên, người đang nói chuyện với hắn chính là mẫu thân của hắn?
Chẳng lẽ sự kiện 5 năm trước...... Hắn không phải là nổi điên, mà là giết để tự vệ?
Tang Viễn Viễn nhất thời cũng không biết trong lòng là tư vị gì.
Hắn lén dùng ký linh châu ghi lại lời nói của mẹ hắn đối với hắn, nhưng không dùng nó để rửa sạch thanh danh của mình, mà dùng thủ đoạn tắm máu tàn nhẫn,vô tình, để trấn áp những lời nghị luận đó......
Cổ họng Tang Viễn Viễn khô khốc, nàng cảm giác được hơi thở trên người U Vô Mệnh dần dần rét run, hắn lập tức lùi ra sau như thủy triều, cách xa nàng, đem hạt châu kia ném trở lại trong hộp gỗ rồi đóng lại.
Sau đó hắn liền ngồi thẳng ở đầu giường nhập định, không thèm liếc nhìn nàng một cái.
Tang Viễn Viễn bình ổn hô hấp, tìm vị trí cách hắn không xa không gần ngồi.
Trong lòng hỗn loạn, không có cách nào bình tĩnh.
Sự kiện phát sinh vào 5 năm trước chính là: U Châu vương gả con gái, thế tử U Vô Mệnh nổi điên, lệnh cho tâm phúc U Ảnh vệ huyết tẩy đại điện, đem toàn bộ gia tộc U thị đang đến chúc mừng tiễn đưa giết sạch sẽ, ngoại trừ U Doanh Nguyệt đang sắp gả đến Hàn Châu, một người cũng không tha.
Xong việc, U Vô Mệnh cũng không chút nào hối hận, hắn đạp lên mảnh đất đầy máu kế vị xưng vương, sau đó đem một viên ngọc giản còn dính máu tươi giao cho U Doanh Nguyệt, vỗ vai nàng ta, ôn nhu mà dặn dò nàng ta nếu đã tới Hàn Châu, ngàn vạn lần đừng ném mặt mũi U Châu đi.
Dấu tay dính đầy máu đỏ của hắn còn nằm rõ ràng lại trên đầu vai hỉ phục.
U Doanh Nguyệt xụi lơ, được người đỡ lên xe đón dâu.
Ai cũng không biết U Vô Mệnh dùng thủ đoạn gì trấn áp những thế lực phản đối, kết quả chính là toàn bộ U Châu đều nhất trí ủng hộ tân vương, mà những sổ con buộc tội hắn hướng về Thiên Đô toàn bộ giống như đất đá rơi xuống biển.
Từ đây về sau, vô luận ở bất cứ châu quốc nào, ai dám công nhiên nghị luận chuyện này đều bị chết oan chết uổng.
Cái tên U Vô Mệnh dần dần trở thành cấm kỵ.
Tang Viễn Viễn khó có thể tin mà lắc lắc đầu. Sau lưng chuyện này phải chăng còn cất giấu nội tình gì? U vương lão phu nhân vì lý do gì mà muốn bức tử chính con trai của mình?
Huống hồ 5 năm trước U Vô Mệnh đã là cường giả tuyệt thế, vây cánh đã cứng cáp, mẹ hắn ở trước mặt hắn không có khả năng dùng ngữ khí tràn đầy ưu thế như vậy nói chuyện với hắn.
Hình như kiểu nói chuyện này...... là đối với trẻ nhỏ, không hề có sức phản kháng.