Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh, Ta Cùng Vai Ác HE

Chương 17: Lỡ lời cùng thất thố




Hàn Thiếu Lăng ngơ ngẩn nhìn Tang Viễn Viễn.
Ngay cả những tướng sĩ đã trải qua bách chiến sa trường, tại nơi luyện ngục thế này cũng rất khó trấn định như vậy.
Ví dụ như U Ảnh vệ, không phải lúc nào cũng bộ dáng hoạt bát vậy.
Ngoại trừ kẻ điên U Vô Mệnh này, Hàn Thiếu Lăng thật tình chưa từng thấy người thứ hai trên chiến trường đối mặt với Minh ma mà vẫn không đổi sắc.
Vậy mà là một nữ nhân, một nữ nhân thoạt nhìn thật yếu ớt.
Hàn Thiếu Lăng duyệt người vô số, vừa nhìn liền biết, nữ nhân này không phải ra vẻ trấn định, càng không phải tâm lý tê liệt do quen nhìn giết chóc.
' Nàng là loài hoa nở ra báo trước thắng lợi—— vốn nên nở rộ sau khi hết thảy đều chấm dứt, mang theo sinh cơ hoàn toàn cùng hy vọng mới. ' trong đầu hắn quỷ dị hiện lên một ý niệm như vậy.
Hắn ngơ ngẩn nhìn Tang Viễn Viễn, gương mặt kia chắc chắn đã dịch dung rồi, dưới khuôn mặt hết sức tầm thường này lại trong khoảnh lại toả ra ánh sáng loá mắt.
Đang thất thần, hắn bật thốt nên lời, nói với U Vô Mệnh: "Không phải ngươi tâm tâm niệm niệm nhớ thương Tang vương nữ sao, nữ nhân này là chuyện thế nào?"
Lời vừa thốt ra, mỗi người ở đây đều sợ ngây người.
Trời ạ, có ai vội vội vàng vàng muốn đội mũ xanh như vậy không?!
Tang Viễn Viễn cảm thấy thế giới quan của mình thật sự đã chịu một kích quá lớn. Cái tên trượng phu trên danh nghĩa của nàng đây là muốn...... đánh ghen giùm nàng?!
Đây là cái chuyện trời ơi đất hỡi gì vậy??!
Nàng mờ mịt chớp chớp mắt.
Cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa ý thức được sự trấn định của mình có bao nhiêu kinh người.
Kỳ thật, tố chất tâm lý biến thái cũng là do mài giũa mà ra.
Nàng đã từng là một cô gái nhỏ chỉ cần bị ánh sáng đèn flash chiếu vào liền hoảng loạn từ trong lòng ra đến lòng bàn chân, như con gà mắc tóc, một chữ cũng không nói nên lời. Nàng cắn răng, từng chút từng chút một chiến thắng bản thân mình, một lần lại một lần giết chết sự mềm yếu cùng lùi bước trong lòng, mãi đến thoát thai hoán cốt.
Sau khi có được chút fans hâm mộ, theo đó mà đến chính là đủ loại cay nghiệt chửi rủa mà không cần chịu trách nhiệm, phỏng đoán ác ý, chửi bới, hãm hại, bán đứng, phản bội...... Nếu xé toạc đi lớp hào quang minh tinh hoa lệ, phía trong chỉ toàn là những thứ trần thế bất kham.
Nhưng đứng càng cao, gió càng lớn.
Sẽ không có bất cứ ai tự nhiên từ khi sinh ra đã có thói quen như thế này thế kia.
Vô số người đã ngã xuống giữa con đường thảm đỏ chi chít gai nhọn.
Mà Tang Viễn Viễn, là vương giả cười đến cuối cùng.
Bên ngoài bề ngoài mềm mại, trái tim kia sớm đã giống như kim cương, kiên cố không phá vỡ nổi.
Khi tới trên chiến trường địa ngục, trong lòng nàng xác thật có kinh hãi, thân hình cũng sẽ hơi run rẩy, nhưng nàng sớm đã quen giấu hết tất cả vào dưới lớp da, yên lặng như nước, không để cho người phát hiện bất luận manh mối gì.
Hiện giờ, trong thân thể nàng còn đang tràn đầy những Mộc linh uẩn bừng bừng sinh cơ, sống lưng vốn đã thẳng nay càng cứng cỏi hơn, hơn nữa phía sau nàng còn có U Vô Mệnh —— hắn là kẻ điên, là cỗ máy giết chóc, nhưng trên chiến trường này, hắn chính là chỗ dựa cùng hậu thuẫn kiên cố nhất của nàng.
Hết thảy những cái này, làm nàng không chỗ nào sợ hãi!
Nàng hơi mê mang, chớp chớp mắt.
Hàn Thiếu Lăng bỗng nhiên ý thức được mình vừa lỡ lời thất thố.
Ánh mắt hắn chợt loé lên thật mạnh, hiện lên ảo não rõ ràng.
Hắn phất tay ý bảo, nói: "Các ngươi đi trước, ta lĩnh quân ra sau điện."
U Vô Mệnh cũng không khách khí với hắn, mang vẻ mặt cười xấu xa, cố ý đi sát vào Hàn Thiếu Lăng, lơ đãng né người sang một bên để hắn nhìn rõ hơn.
Hàn Thiếu Lăng không tự giác mà đem ánh mắt dừng trên người Tang Viễn Viễn.
Hôm qua trên tường thành hắn đã thấy nữ tử này, lúc ấy lại chưa nghĩ nhiều —— đứng ở chỗ cao như vậy, lại được đại quân bảo hộ, ai mà chả phong khinh vân đạm.
Khi Mộng Vô Ưu ở bên trong thành cũng không hề sợ hãi, trăm phương nghìn kế muốn ra khỏi thành chơi đùa. Hôm qua gây ra họa, hôm nay lại dám la hét muốn cùng hắn ra ngoài để học trừ ma...... Hắn cảm thấy đầu mình chắc bị lừa đá mới dám mang nàng ta ra đây.
Mới vừa rồi vẻ mặt nàng ta trắng bệch, nước mắt lưng tròng còn làm hắn bắt đầu sinh ra vài phần thương hương tiếc ngọc, nhưng giờ phút này nhìn thấy nữ tử đạm nhiên này, nhu tình nhè nhẹ trong lòng hắn đối Mộng Vô Ưu tức khắc hóa thành hư ảo.
Chỉ còn oán trách nàng ta —— thiên vị, cậy mạnh, mất mặt, xấu hổ.
Hắn nhịn không được ngoái đầu nhìn lại, lại nhìn theo cái thân ảnh mềm mại kia.
Dựa vào cái gì?! U Vô Mệnh là một kẻ điên, hắn dựa vào cái gì có thể tìm được nữ nhân tốt như vậy? Quả thực là phí phạm của trời.
Tuy không có cách nào nhìn thấu lớp dịch dung để thấy bộ dạng chân thật của nàng, nhưng Hàn Thiếu Lăng dám khẳng định nàng này nhất định là một vị tuyệt thế xu lệ.
Hắn chẳng thể nghĩ tới nữ tử làm hắn vừa thấy đã khuynh tâm lại là Tang Viễn Viễn.
Hắn càng không nghĩ tới, cái gọi là ' nhất kiến chung tình ', thật ra chỉ là trên chiến trường thần trí quá mức phấn khởi, đột nhiên thấy một nữ tử điềm đạm yên tĩnh như vậy, tâm thần đã chịu kích thích quá lớn, kích phát hiệu quả của đồng tâm khế.
Hắn nhận sai nó thành tình yêu.
U Vô Mệnh đi trước, rời khỏi cửa thành.
Mặt đất bắt đầu rung động, lọt vào trong tầm mắt toàn là một mảng tanh hồng, đại quân của hai châu U, Hàn đứng bên trong trường thành điên cuồng chiến đấu, tường thành hung hiểm lắm mới giữ được, từng hàng mũi tên bắt đầu bắn ra, Minh ma ở đầu sóng từng bước từng bước bị đẩy lùi, trật tự ngay ngắn lại được lập lại một lần nữa.
Nhưng giờ phút này đúng là thời khắc nguy hiểm nhất.
Ở mảnh đất giữa nội trường thành và ngoại trường thành, con sóng Minh ma như nước lũ vẫn chưa hoàn toàn tan biến, chờ đến khi ' đuôi khiếu 'đến, những đoạn phòng tuyến chưa củng cố xong lập tức sẽ bị đánh mạnh vào, trong ứng ngoại hợp.
U Vô Mệnh cùng Hàn Thiếu Lăng đồng thời làm ra quyết định —— bỏ trận. Tất cả rút về bên trong nội trường thành mà chống đỡ ' đuôi khiếu '.
Liền vào lúc này, biến cố xảy ra.
Cửa thành của nội trường thành vốn phải mở ra, nhưng không hiểu sao lại quỷ dị gắt gao khép chặt. Quân chủ lực của hai châu vẫn còn đang đứng ở bên ngoài, trận hình hơi loạn.
Hàn Thiếu Lăng liền bẻ vỡ hơn mười cái ngọc giản, phía đối diện vẫn yên tĩnh không tiếng động.
Mưa tên cũng ngừng lại. Trên đầu tường không còn một bóng người, giống như chỉ trong một giây đã biến thành một tòa quỷ thành không người.
"Sao lại thế này!" Đại quân bị nhốt lại ở mảnh đất giữa nội trường thành và ngoại trường thành lập tức co cụm về phía quân vương của bọn họ, tụ thành hai hòn đảo nhỏ giữa đỉnh lũ vạn trượng này.
' Đuôi khiếu ' sắp đến rồi! Nếu không thể tiến vào nội trường thành, kẹt ở đây chỉ có thể bị làn sóng Minh ma cuốn lấy, nhất định sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Phía trong nội trường thành chậm rãi giương lên một cây cờ.
Tang.
Trong nháy mắt, Tang Viễn Viễn chỉ cảm thấy cả máu người đều lạnh xuống, một cơn sóng lạnh buốt nhảy ra trào dâng đến cổ, thẳng tắp ập vào tim.
Một hàng chữ lạnh băng nổi lên trong óc ——
' Tang Châu vương cùng Tang thế tử lãnh quân vượt biên, tập kích bất ngờ U Vô Mệnh, làm hắn hai mặt thụ địch, suýt nữa đưa hắn vào chỗ chết. Cùng đồng hành với U Vô Mệnh, Hàn Thiếu Lăng cũng bị trọng thương. '
Là...... thời điểm này sao?
U Vô Mệnh cúi người ghé sát bên tai Tang Viễn Viễn, thanh âm nghe có vài phần hưng phấn: "Tiểu Tang Quả, người của ngươi tới cứu ngươi kìa."
"Không có khả năng." Tang Viễn Viễn nghe thấy bản thân phát ra thanh âm cứng đờ như khắc gỗ, "Nhất định là xảy ra vấn đề."
Nàng đã dặn dò rất kỹ với bọn Linh cô, để các nàng khuyên Tang Châu vương ngàn vạn lần không cần xằng bậy.
Nếu nói Tang Châu vương vì muốn hả giận mà chiếm cứ Cư Lâm quan kia, nàng còn có thể hiểu được. Nhưng hành động nhân lúc hai châu U, Hàn đang chiến đấu vì an nguy của toàn bộ Vân Cảnh, thọc đao từ sau lưng hại quốc quân hai nước, làm bọn họ bỏ thành mà đi, sẽ dẫn tới một hồi đại họa......
Tuyệt đối không có khả năng này!
Trong lòng Tang Viễn Viễn một mảng trơ trọi.
Chuyện này không có khả năng! Cho dù Tang Viễn Viễn đã chết, phụ mẫu muốn giết chết U Doanh Nguyệt để báo thù cho nàng, cũng sẽ tuyệt đối không có khả năng làm ra trò ôm cây đợi thỏ bẩn thỉu này! Bọn họ không phải là những người mù quáng bất chấp thủ đoạn như trong sách nói, bọn họ là những vị anh kiệt, hào khí can vân thứ thiệt!
Mặc dù còn chưa gặp mặt, Tang Viễn Viễn cũng dám vỗ ngực cam đoan, Tang Châu vương cùng Tang thế tử tuyệt đối không thể hành sự như vậy!
Nàng vội vàng xoay người, nắm lấy vạt áo trước của U Vô Mệnh, trong mắt có ánh sáng chớp động: "Ta cần phải liên lạc với phụ thân."
Hắn cúi đầu, không rõ ý vị nhìn nàng.
Nhìn một lát, bỗng nhiên mổ xuống cái trán của nàng.
"Ngươi......"
Hắn cười ha hả, đưa nàng rời khỏi đám người, đi vào một chỗ thanh tĩnh chỉ có Minh ma mới đến, đem một miếng ngọc giản đưa vào lòng bàn tay nàng.
Hắn xuống ngựa, đứng bên cạnh nàng nhàn nhàn vẫy vẫy đao, tạo ra một kết giới an toàn cho nàng, không ai quấy rầy.
Tang Viễn Viễn vội vàng bóp nát ngọc giản.
"Khuê nữ?!!!"
"Cha, cha ở nơi nào?"
Tang Châu vương thở phào một ngụm thật dài, trong thanh âm mang theo ý cười hàm hậu: "Có thể ở đâu chứ? Ở nhà lo lắng suông! Ca ca của con không cho cha liên lạc với con, sợ tình cảnh con đang không an toàn, ngược lại còn làm con thêm phiền. Mau mau, đang ở chỗ nào thì nói ngay cho cha, thúc thúc con đã đi đón con rồi đó!"
Trái tim Tang Viễn Viễn thình thịch nhảy loạn: "Dẫn người đột nhập vào trong Hàn Châu chính là vương thúc?!"
"Ờ," Tang Châu vương trả lời, "Thúc thúc con dẫn ba vạn người, vỗ ngực bảo đảm với ta nhất định đem con trở về."
Tang Viễn Viễn hít sâu một hơi: "Cha, người nghe đây, vương thúc phản bội, hắn mang theo người, nhốt con cùng với quân chủ lực hai châu Hàn, U ở ngoài trường thành, ' đuôi khiếu ' sắp đến rồi, chúng con giữ không được lâu đâu! Cha tức khắc xuất binh xuống bình định, cứu con, đừng liên lạc vương thúc, tránh hắn chó cùng rứt giậu, hạ độc thủ với con!"
Từ bên đối diện ngọc giản truyền đến từng trận hít khí khó có thể tin.
"Được, được, được, cha đi ngay" có tiếng té ngã một cái, "Để cha cho gọi huynh trưởng của con cùng xuất phát, con không phải sợ, không phải sợ, cha liền tới cứu, cứu con!"
Thanh âm đã mang chút nức nở.
Tiếng Minh ma rít gào kêu rên chói tai xông vào ngọc giản, Tang Châu vương không muốn tin cũng không được.
"U Vô Mệnh." Tang Viễn Viễn kêu.
Hắn lướt đến phía sau nàng, bộ dáng vẫn đạm nhiên không sao cả.
"Ngươi không phải nói Vương thúc và đường huynh ta là người của Hàn Thiếu Lăng sao?" Tang Viễn Viễn chất vấn, "Người của hắn tại sao lại muốn hố chết hắn?"
U Vô Mệnh thực vô tội chớp chớp mắt, nhún vai nói: "Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"
Hắn nâng tay lên, dùng ngón trỏ gõ gõ cái trán mình: "Có lẽ đầu bọn họ có vấn đề?"
Tang Viễn Viễn cũng biết giờ phút này không phải lúc để so đo, nàng hít hít khí, nói: "Co lại tập trung phòng ngự, cố gắng chống chọi thêm nửa ngày, phụ thân nhất định gấp rút tới tiếp viện."
Tốc độ hành quân nhanh nhất từ biên giới Tang Châu đến Hàn Châu Tây Cảnh cũng mất nửa ngày.
"Tiểu Tang Quả," nụ cười giả trên khuôn mặt U Vô Mệnh nhạt xuống, "Vì sao ta phải giao đầu mình lên tay ngươi?"
Một bên kia, nhân mã của Hàn Thiếu Lăng bắt đầu động. Bọn họ chậm rãi di chuyển về hướng mặt Bắc, tính vượt qua một trăm dặm bên ngoài nội trường thành rồi vào thành từ cửa Bắc.
Trong dòng lũ Minh ma che trời lấp đất, những bước đi của đội quân như hãm vào vũng bùn.
Hành quân sẽ lộ ra rất nhiều sơ hở, trong nháy mắt, đã có vô số chiến sĩ bị Minh ma hạ gục.
Tang Viễn Viễn có thể dự kiến thảm cảnh kế tiếp —— chờ đến khi ' đuôi khiếu ' đánh úp lại, thương vong của quân đội sẽ càng thêm thảm trọng, cơ hồ toàn diệt. Đội quân thật vất vả dịch tới chỗ cổng tiếp theo, chờ đợi bọn họ là đám "thợ gặt" Minh ma dù bận vẫn ung dung ra tay.
Nếu Vương đệ của Tang Châu vương đã làm phản, nhất định sẽ không còn cố kỵ bất cứ cái gì, hắn sẽ lĩnh người thảnh thảnh thơi thơi trên tường thành đi theo con mồi đang chật vật chạy trốn, chờ đợi đến khi bọn họ tiến vào tầm bắn, cho một đòn trí mạng.
Trong tiểu thuyết là như vậy, nhưng chẳng qua cái tội danh này cuối cùng lại rớt vào đầu Tang Châu vương.
U Vô Mệnh dùng đôi mắt tối om nhìn chằm chằm Tang Viễn Viễn, nhìn chằm chằm đến mức cả người nàng đều nổi da gà.
Rốt cuộc, hắn từ từ nói: "Loại cụp đuôi chạy trốn này, Hàn Thiếu Lăng làm được chứ ta thì không. Mau lên tường, lập tức phòng thủ."
Trong lòng Tang Viễn Viễn vừa mừng rỡ vừa lo lắng.
Mừng rỡ chính là hắn nguyện ý tin nàng, lo lắng chính là nàng cũng không xác định được có thể bình an chống chọi qua nửa ngày hay không.
Đào tẩu thì còn có một đường sinh cơ, còn ở lại nơi này, nếu Tang Châu vương gặp sự cố đến trễ, hoặc là phòng tuyến bị phá tan, vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
"Không sao cả, không có việc gì," hắn thân mật bắt lấy bả vai nàng, thanh âm nhẹ nhàng, "Nếu thực sự có tình huống xấu gì, ta giết ngươi tế cờ rồi đi là được. Máu Tiểu Tang Quả thơm như vậy, đem đi tế cờ tất sẽ phù hộ quân ta toàn thắng."
Tang Viễn Viễn: "......"
Cái này nàng tin, nếu thật sự không được, người nam nhân này nhất định sẽ đích thân giết nàng, tuyệt sẽ không để nàng chết trên tay bất cứ ai khác.
Nhân tiện đem tế cờ luôn,cũng không lãnh phí chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.