Đông Hải - Long Nữ cung.
Trong kỹ quán của Tây Phủ, Long Nữ Cung của nữ trai tiên này là đầu bảng.
Vì cố tình tạo hiệu quả u mịch như biển sâu, Long Nữ cung không phải huy hoàng kim bích như mấy nơi khác. Màu sắc chủ đạo của nó là xanh biển, từ mái hiên đến cửa Long Cung, khắp chốn đều có thật nhiều những phối cảnh núi giả, hang động giả, bề mặt còn có vô số san hô cùng rong biển.
Ngoài cửa kỹ quán là đám hộ vệ của Khương Châu. Một người tiếp dẫn sứ ngồi trên càng xe, ánh mắt đăm đăm, miệng ngậm một cọng cỏ nhai tới nhai lui.
Ai cũng không nghĩ ra, một phế vật ăn chơi trác táng như Khương Cẩn Chân vì sao có thể được nữ đế coi trọng? —— Vụ án trận*** trong đế cung đến nay còn chưa có điều tra rõ, Khương Cẩn Chân vẫn là nghi phạm đầu tiên. Vậy mà trong tình hình đó, nữ đế lại cho hắn cái danh đặc sứ, phái đến Đông Châu để nhặt đại cơ duyên.
Chỉ bởi vì hắn họ Khương?
Thật không có cái gì qua được đầu thai đúng chỗ! Tiếp dẫn sứ cắn cọng cỏ đến tun lên ' ca ca '.
Hắn thỉnh thoảng nâng mắt lên ngó thoáng qua kỹ quán, nhìn hai vị đồng liêu khác mặt đầy thông cảm.
Hai vị kia còn thảm hại hơn, canh giữ ngay trước cửa sương phòng Khương Cẩn Chân để bảo hộ hắn bình an, cũng không biết đôi mắt cùng lỗ tai bị bao nhiêu tra tấn.
Đường đường tiếp dẫn sứ mà lại lưu lạc đến hoàn cảnh phải gác cửa cho một tên phế vật chơi gái!
Tiếp dẫn sứ ngồi trên càng xe cảm thấy, đây thật sự là một đêm làm người thập phần đau răng.
......
U Vô Mệnh cùng Tang Viễn Viễn đã đến gần.
Bọn họ tránh cửa lớn Đông Hải Long Nữ cung, vòng tới hẻm phía sau.
U Vô Mệnh híp mắt ngẩng đầu nhìn nhìn, sau đó đem Tang Viễn Viễn kéo vào trước người bao lại, đôi cánh hắc quang chậm rãi xoè ra, vỗ một cái giữa kiến trúc u lam ánh sáng nhạt, hai người như cá bơi qua đáy biển, thở hai hơi là đã lướt lên tới trên nóc nhà.
Đỉnh chóp của thanh lâu cũng là trang trí bằng mã não chế thành san hô, vỏ sò.
U Vô Mệnh thu hồi cánh, đi ra hai bước, phát hiện ngói lưu ly trên đỉnh này rất dễ trượt chân, đi không được dễ dàng, vì thế khom người đem Tang Viễn Viễn chặn ngang ôm lên, vui sướng cong môi, mang theo nàng xuyên qua cảnh quan như một mảng ở đáy biển.
Tang Viễn Viễn đột nhiên bị bế lên, lắp bắp kinh hãi nho nhỏ một chút, theo bản năng nâng cánh tay câu lấy cổ hắn.
Ngẩng mặt hướng lên trời, nàng bỗng nhiên phát hiện mình như rơi vào một quan cảnh mỹ diệu trong mơ.
Ngọn đèn dầu Tây Phủ đem toàn bộ không gian chiếu thành ánh sáng vàng kim nhợt nhạt như có mây bay, những chỗ có thể phản xạ ánh sáng thì đang tản ra hào quang đặc biệt lợi hại. Từng mảnh mây màu vàng trên không trung bồng bềnh trôi, còn thấy được ánh vàng kim mờ mờ ảo ảo bên trong, ánh trăng sáng trắng càng thêm sáng tỏ.
Trong không trung sáng ngời, mà san hô, đá tảng bên người lại là màu lam sâu kín, người đứng ở giữa thật sự như là đứng ở đáy biển, nhìn lên phía trên là mặt biển lóng lánh, cùng với trăng tròn vành vạnh như treo trên mặt biển.
Cảnh tượng như vậy ở nơi khác không biết thấy thế nào —— nhưng phía ngọn đèn dầu này vô cùng huy hoàng mê hoặc mắt người, nhưng nhìn không thấy cảnh tượng bên trong.
Nụ cười của nàng dần dần trở nên mê mang.
Mà người ôm nàng xuyên qua 'đáy đại dương' này trên người có mùi hoa mà nàng quen thuộc, độ ấm cơ thể dù cách xiêm y cũng có thể cảm nhận được. Nàng nhẹ nhàng đem gương mặt dựa sát vào hắn, liền có thể cảm giác được trái tim hắn nặng nề nhảy lên trong lồng ngực, làm tâm thần nàng cảm thấy an ổn kiên định.
Hắn hơi hơi banh cằm, đường cong trên sườn mặt thập phần xinh đẹp, đôi mắt đen tỏa sáng đánh giá bốn phía, bộ dáng không chút để ý.
Rốt cuộc, hắn nhìn trúng một tảng đá giả nửa nằm ở trên nóc nhà.
Hắn bước qua, oai hùng ngồi xuống cái vỏ sò lớn, hướng về phía nàng hất hất cằm.
"Tìm người."
Hắn cúi đầu vừa nhìn một cái liền kịp lúc bắt giữ khoảnh khắc nàng ngơ ngác nhìn bộ dáng của hắn đến ngơ ngác. Tim hắn bỗng nhiên đập loạn, vừa vô cùng đắc ý, vừa hận không thể một cái tát đập chết mình —— Bầu không khí đang tốt vậy, liền quăng một câu phá đi luôn!
Tang Viễn Viễn lấy lại bình tĩnh, ném hoa mặt bự ra.
Hiện giờ, hoa mặt bự của nàng đã cao cỡ một thiếu niên choai choai rồi! Cái nhuỵ hoa như cái đĩa heo héo thình lình đưa lại đây, nó đã to như cái cối xay rồi, thật đúng là có thể hù người nhảy dựng.
Nó đứng ở bên cạnh, U Vô Mệnh nhìn thấy khóe miệng muốn giật giật mấy cái.
Chỉ thấy hoa mặt bự đem kia hai mảnh lá rủ xuống kia dương lên, mũi lá chống mũi lá, nhanh chóng bắt đầu bện linh uẩn thành dây leo.
Từng sợi dây leo linh uẩn lay động được dệt ra, lung lay theo cảnh quan giả trên nóc nhà bò đi ra ngoài, hướng vào cửa sổ gỗ khắc hoa của mỗi gian sương phòng, tham nhập vào phòng điều tra.
Tâm thần của Tang Viễn Viễn cũng đi theo luôn.
Thật hay cho cảnh hồng nam lục nữ phối hợp ngợp trong vàng son!
Bên trong từng cảnh quan hải dương, các loại tư thế kỳ diệu chưa từng nghe thấy. Cái Đông Hải Long Nữ cung này quả thật là thập phần đặc sắc, một đám kỹ tử giống như dây leo, giống như con mực, khó khăn động từng chút tập thể thao.
Tang Viễn Viễn xem đến tấm tắc còn bảo lạ. Thỉnh thoảng còn kinh hô một tiếng nho nhỏ, hay cảm thán một tiếng.
"Tiểu Tang Quả," U Vô Mệnh kề sát bên tai nàng, khúc khích hỏi, "Xem nghiêm túc như vậy, là vì ngày nào đó làm ta thần hồn điên đảo sao."
Tang Viễn Viễn vội vàng bày ra bộ dáng nghiêm trang.
Nàng mau chóng tìm được Khương Cẩn Chân.
Cái thân thể trắng nõn nà của nữ trai tiên kia thật sự là quá nổi bật.
Nàng ta còn bày tư thế chiết thành hai góc vuông, kín kẽ phối hợp với Khương Cẩn Chân. Hai người trán tiếp trán, cặp mắt đào hoa của nữ trai tiên kia chậm rãi có ánh sáng chuyển động, đem Khương Cẩn Chân mê mệt đến không còn giống người, hận không thể chết liền lập tức.
Chậc.
Tang Viễn Viễn thu hồi dây leo linh uẩn, chỉ về phía trước.
"Gian đằng kia."
U Vô Mệnh ôm lấy nàng, lướt nhẹ nhàng từ giữa hai tòa san hô xẹt qua, ngồi xổm người xuống, đẩy một mảnh ngói lưu ly ra.
Chỉ thấy trên chiếc giường hình quạt thật lớn, nữ trai tiên lại thay đổi tư thế.
Từ bên người Khương Cẩn Chân lộ ra một bộ phận, thật sự như là trắng nuột mịn màng như thịt trai. Tư thế hơi kỳ quái, người thường chắc không thể nghĩ ra được.
U Vô Mệnh híp mắt nhìn nhìn bên trong, lông mày không tự giác mà nhướng lên, ghé sát mắt vào chút: "Chậc."
Chỗ sau cổ chỗ dường như có gió lạnh thổi qua, hắn quay đầu lại liền thấy Tang Viễn Viễn đang giảo hoạt nhìn hắn, cười như không cười.
Hắn mở to hai mắt, khép ngói lưu ly lại, nghiêng đầu lên án: "Tiểu Tang Quả! Khương Cẩn Chân này dáng người có gì đẹp đâu mà nàng ngây ngốc nhìn nửa ngày!"
Tang Viễn Viễn: "......" Đây là ác nhân cáo trạng trước sao?
Hắn lấy chai nước thần kỳ của Bạch thị trong lòng ngực ra, giao cho nàng.
"Dùng hết toàn bộ, một giọt cũng không cần chừa." Hắn trịnh trọng dặn dò.
Tang Viễn Viễn khóe miệng kéo lên: "Cũng không cần nhiều như vậy chứ? Không phải nói quá hai giọt là có thể ra mạng người sao?"
Chợt, nàng sực tỉnh, hắn ta chắc đang muốn chứng minh với nàng, hắn một giọt cũng không lưu lại cho mình dùng.
Nàng nín cười, vạch ngói lưu ly ra, dùng dây leo linh uẩn tinh tế quấn lấy hai bình nhỏ nước thần Bạch thị đi vào trong phòng.
Bên cạnh chiếc giường hình quạt có đặt một bầu rượu tinh xảo trong suốt, bên trong là rượu trái cây, vừa nhìn kia màu sắc liền biết là loại giải khát vô cùng thoải mái.
Tang Viễn Viễn chỉ huy dây leo linh uẩn, nghiêng bình nước thần kỳ, đổ chất lỏng có màu hồng hồng kia chầm chậm vào miệng bầu rượu.
Hai bình, một giọt không thừa. Dây leo linh uẩn run lên, hai cái bình không méo mó rơi xuống thảm bên cạnh giường.
Không bao lâu, tiếng rên rỉ của Khương Cẩn Chân dần dần thấp xuống, chỉ còn lại tiếng thở dốc hồng hộc.
"Lang quân nghỉ một chút, nô gia rửa ráy một chút lại trở về hầu hạ." Nữ trai tiên yêu kiều nũng nịu.
"Thế nào?" Khương Cẩn Chân lại thở phì phò, hỏi, "Ngươi hầu hạ qua nhiều nam nhân như vậy, bổn gia có phải là người lợi hại nhất?"
"Đương nhiên rồi! Nô suýt nữa chết mất!" Nữ trai tiên lắc vòng eo, dùng ngón tay điểm điểm mặt hắn, sau đó lảo đảo lắc lư đi về phía sau bình phong.
Khương Cẩn Chân nằm liệt trên giường trong chốc lát, rốt cuộc tích cóp sức lực bò dậy, đưa tay nắm lấy bầu rượu trên đầu giường kia, trút hết nước vào miệng, uống đến một giọt cũng không thừa.
Tang Viễn Viễn cong khóe môi, nghiêng đầu nhìn U Vô Mệnh nói: "Thành."
Hắn nhìn đôi mắt yêu kiều mà cái miệng xinh đẹp trước mặt, bỗng nhiên liền cảm thấy không khí có chút không đủ dùng. Hắn, dù sao cũng là một nam nhân, tuổi trẻ khí thịnh huyết khí phương cương!
"Tiểu Tang Quả," hắn bắt lấy nàng, thân thể nặng nề tới gần, thấp giọng kề bên tai nàng nói, "Nàng với ta, khi nào mới có thể thành, hử?"
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, thấy trong cặp mắt đen láy kia lập loè ánh sáng mờ ám.
Hắn bỗng nhiên ra tay, chế trụ ót nàng.
Môi hắn rơi xuống thật mạnh, bắt đầu từ khóe môi, từng chút từng chút xâm chiếm lãnh thổ của nàng.
Thật khác xa ngày xưa.
Hô hấp càng gấp, hắn buông tha môi nàng, chuyển hướng đến cổ.
Nàng bị bắt ngửa đầu nhìn lên kim quang đầy trời, hô hấp khó khăn như người sắp chết đuối mới vừa vất vả dò ra mặt nước......
"Tiểu Tang Quả......" Thanh âm khàn khàn dán lên vành tai của nàng, "Tiểu Tang Quả của ta...... Nàng thật muốn mệnh ta mà!"
Nàng bỗng nhiên cảm thấy, hắn cũng thập phần muốn mệnh nàng.
......
Qua nửa nén hương, cái thuốc hổ.lang.chi.dược quá liều kia bắt đầu phát tán trong cơ thể Khương Cẩn Chân!
Trong khoảnh khắc, thân thể Khương Cẩn Chân như là bàn ủi bị cắm điện lâu, cơ hồ nóng đến toát ra hơi nước.
Trên trán nổi lên gân xanh, sắc mặt dần dần dữ tợn, hắn không tự giác quạt tứ chi lung tung, nằm ngửa trên giường hình quạt run rẩy vài cái.
"Mau, mau lăn trở lại đây cho lão tử...... ngươi mẹ nó ở đó cọ xát cái gì!" Khương Cẩn Chân nghiến răng nghiến lợi quát.
Nữ trai tiên đang nằm trong thùng gỗ giãn tứ chi sau bức Bình phong, nghe vậy không khỏi lắp bắp hơi kinh hãi.
Nàng ta xác định mới vừa rồi đã đem người này lăn lộn đến sức cùng lực kiệt, đảm bảo nửa đêm về sáng chỉ có thể hữu tâm vô lực mà nằm liệt. Không nghĩ tới nhanh như vậy liền......
Nhất định dùng thuốc rồi! Nữ trai tiên trong lòng oán hận mà mắng một tiếng, ngoài miệng nũng nịu đáp: "Tới đây!"
Nàng cọ đến cạnh giường, cúi đầu vừa nhìn liền thấy hai cái bình rỗng trên tấm thảm cạnh giường.
Nước thần kỳ......Bạch thị?
Mặt đẹp hơi biến sắc, nàng ta hoảng sợ nhìn về phía Khương Cẩn Chân.
Chỉ thấy trong tóc hắn đều bóc ra khói trắng, thân thể đỏ đến mức như tôm luộc, hai hàng máu mũi chảy ròng ròng trên mặt nhưng hắn lại không hề hay biết, hai mắt trừng đến tròn trịa, hướng về phía nàng ta vô ý thức mà lồi lên.
Nữ trai tiên trong lòng biết không ổn, vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Khương Cẩn Chân thấy nàng ta muốn chạy, như nổi điên lên nhảy nhào xuống giường một phát.
Đầu đập xuống đất, chân chỏng lên trời, ngã một cú liền co rút hai cái rồi bất động.
Trai nữ tiên kéo của sương phòng ra, nhu nhược kêu: "Không tốt rồi, không tốt rồi, hắn lạm dụng dược, mau tới cứu mạng ——"
Hai gã Tiếp dẫn sứ ở ngay trước cửa vội vàng nhảy vào trong phòng.
U Vô Mệnh nghe được động tĩnh bên dưới, trong mắt nhanh chóng khôi phục thanh tỉnh.
Hắn đem Tang Viễn Viễn mềm mại trong ngực ôm ngang một cái, lướt đến sân đình phía trước.
Chỉ trong chốc lát, nhóm thị vệ đang canh giữ ngoài cửa Đông Hải Long Nữ cung đều hay tin tức.
"Ra mạng người rồi —— ra mạng người rồi ——"
Trên các gian lầu náo loạn những tiếng kêu la hoảng hốt.
Khoé môi U Vô Mệnh cong lên cười, thật cẩn thận mà đem Tang Viễn Viễn đặt trong một vỏ trai có lót nhung khối bóng loáng để trang trí, rũ mắt nhìn trên dưới nàng một lần, trong ánh mắt không tự giác nhiễm một chút ôn nhu.
Sau khi xác nhận nàng có thể một mình đợi trong chốc lát, hắn giống một quỷ ảnh lướt theo mái giác đi xuống.
Khương Cẩn Chân xảy ra chuyện, hộ vệ Khương Châu bên dưới đã nhân tâm đại loạn, chỉ để lại có năm người trông chừng xe, nhưng mỗi người ở đó đều khẩn trương chú ý động tĩnh trong lầu các, không tự giác xem nhẹ xe ngựa bên cạnh.
U Vô Mệnh khinh khinh xảo xảo từ không trung rơi xuống đỉnh xe, lóe lên một cái, lại từ cửa sổ xe lướt vào trong thùng xe.
Tang Viễn Viễn hữu khí vô lực chỉ huy một đóa hoa mặt bự, dệt ra dây leo linh, đuổi theo phía sau U Vô Mệnh trông chừng cho hắn.
Trong thùng xe, dưới giường nệm ẩn dấu một loạt ngăn bí mật. Trong cái ngăn đó có một cái tráp nằm cực kỳ nghiêm chỉnh. Không cần mở ra xem cũng có thể đoán được kia là hộp linh tuỷ vạn năm.
Khoé miệng U Vô Mệnh mờ mịt ngậm cười, lấy từ phía sau tay nải ra một hộp Thuỷ linh cố ngọc tinh, đổi đi linh tuỷ vạn năm, lại đem cái tráp có đặt đầu của Hoàng Phủ Độ ngay ngắn đặt ở bên cạnh.
Suy nghĩ một lát, hắn tiện tay cầm lấy chuỷ thủ có chuôi nạm tinh thạch trên bàn lùn, chậm rãi đem nửa chữ ' u ' ngày đó đã khắc sẵn đồ lại một lần, cho rõ hơn một chút.
Sau khi làm xong, hắn tiện tay đem chủy thủ ném về trên bàn lùn, chậm rãi khẽ đảo mắt, đánh giá thùng xe này một vòng, sau đó không nhanh không chậm từ cửa sổ xe lướt ra, lập tức xoè đôi cánh ánh sáng lướt lên phía trên ba tầng lầu các.
Thần không biết, quỷ không hay.
Hắn vội vàng về tới bên cạnh Tang Viễn Viễn, thấy nàng lười biếng ngồi dựa trong vỏ sò, đang ngưng thần thám thính động tĩnh bên phía Khương Cẩn Chân.
Hắn theo bản năng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mới vừa rồi, luôn là không tự giác mà hơi lo lắng. Sợ rời đi trong chốc lát như vậy nhưng khi trở về đã không thấy nàng.
Hắn cũng không biết tại sao lại có cái ý niệm kỳ quái như vậy.
Chắc hẳn là do một lần ở biên cảnh cùng một lần ở Thiên Đô khi đó lưu lại bóng ma. Cái Quả Tử này, nhìn ngoan ngoan như vậy nhưng liếc mắt một cái, không biết lăn tròn mà chạy đi đến đâu.
Hắn bước về bên người nàng, đem nàng bắt vào trong lòng ngực, hôn thật mạnh lên đầu một cái, nói: "Thưởng cho nàng ngoan ngoãn!"
Tang Viễn Viễn: "???"
Nàng không biết cái đầu không bình thường của gia hỏa này lại tưởng tượng ra cái thứ kỳ kỳ quái quái gì rồi.
Giờ phút này cũng không rảnh so đo với hắn.
Tâm thần nàng tất cả đều tập trung ở sương phòng phía dưới.
Khương Cẩn Chân đã không thể cứu được.
Nguyên nhân chết rất rõ ràng, căn bản không cần tiêu phí thời gian suy nghĩ, liền có thể phỏng đoán chuyện xảy ra từ đầu đến cuối —— vì muốn biểu hiện bản lĩnh nam nhân trước mặt tiểu trai tiên mị người đây, Khương Cẩn Chân dùng dược lung tung, tự mình đem bản thân ra đùa chết.
Ba vị tiếp dẫn sứ mờ mịt đứng trong phòng.
Hồi lâu, gã tiếp dẫn sứ trung niên có thân hình gầy yếu thở dài, bóp gãy một viên ngọc giản, liên lạc với Khương Nhạn Cơ.
"Đế quân, thuộc hạ vô năng, Khương thế tử hắn...... ngoài ý muốn bỏ mình."
Hiếm khi Khương Nhạn Cơ lại cất cao giọng, âm thanh truyền ra tới: "Chuyện gì xảy ra!"
Tiếp dẫn sứ được một pha khó mở miệng: "Dùng dược quá liều, thượng mã phong. Thuộc hạ đã tra qua, chỉ do ngoài ý muốn."
Một hồi lâu, đối diện chỉ có tiếng hít thở của Khương Nhạn Cơ.
"Được rồi." Sau một lúc lâu, Khương Nhạn Cơ rốt cuộc nói chuyện, "Đem đồ vật đưa cho Đông Châu vương, mau chóng trở về."
Ngữ khí thể hiện tâm thần và thể xác đều mệt mỏi.
Tiếp dẫn sứ thở dài, bóp nát một cái ngọc giản khác, báo cho Hoàng Phủ Tuấn.
Âm thanh ôn nhu của Hoàng Phủ Tuấn mang theo vài phần suy yếu, tuy ngoài ý muốn nhưng vẫn bình tĩnh: "Đã biết, cô sẽ để vương đệ qua, bảo vệ tốt hiện trường, ba vị vất vả rồi."
Ba vị tiếp dẫn sứ liếc nhau, hồi lâu không nói gì.
Đây thật là, đã tạo cái nghiệt gì?
Hộ vệ Khương Châu như cha mẹ chết, đem tin tức truyền quay về Khương Châu, mỗi người thở ngắn than dài.
U Vô Mệnh vui tươi hớn hở ôm chặt Tang Viễn Viễn, cười đến hoa cũng phải nở theo.
"Hay nhất là xem chó cắn chó." Hắn nhướng đôi lông mày thật dài, trong ánh mắt lập loè hai tia sáng như ánh sao.
Khoảng chừng qua một canh giờ, đại đội quan binh ầm vang kéo tới, ngừng ở phía dưới lầu các. Một người oai hùng đầy khí phách hoàng tộc Đông Châu từ thú cưỡi nhảy xuống, sải bước bước vào trong Đông Hải Long Nữ cung.
Người của Hoàng Phủ Tuấn quả thật làm việc hiệu suất cực cao.
U Vô Mệnh câu được câu không mà thưởng thức tóc Tang Viễn Viễn, không chút để ý nói với nàng: "Người này là thứ đệ của Hoàng Phủ Tuấn, Hoàng Phủ Hùng, tu vi tam trọng thiên Linh Diệu cảnh. Phong Trấn Tây tướng quân. Tuy là thứ đệ nhưng từ nhỏ đã cùng Hoàng Phủ Tuấn giao hảo, cực kỳ được hắn tín nhiệm. Người này không có dã tâm gì, ngày thường chỉ yêu thích nghe kể mấy câu chuyện xưa."
Tang Viễn Viễn cười nói: "À vậy cũng tốt."
Hoàng Phủ Hùng mau chóng ra kết luận giống hệt như ba gã tiếp dẫn sứ.
Cái chết của Khương Cẩn Chân thật sự là quá rõ, mặc cho ai tới xem cũng không tìm thấy loại khả năng thứ hai. Đặc biệt là kết hợp với sinh hoạt thường ngày của hắn...... Thật sự muốn đào cho ra điểm khác thường để nói, vậy chỉ có thể nói nữ trai tiên quá mức mê người.
Hoàng Phủ Hùng ra lệnh cho người đem nữ trai tiên giải đi, đưa về hướng Đông Đô, giao cho Hoàng Phủ Tuấn xử lý. Chủ thuyền hoa khóc đến muốn chết muốn sống, luôn miệng hô oan uổng.
Nữ trai tiên mềm mại bổ nhào vào bên người Hoàng Phủ Hùng, bắt lấy tay hắn, liên tục cầu xin. Vừa nghe giọng nói cũng biết hai người này cũng từng dính chút đầu chút đuôi với nhau.
Hoàng Phủ Hùng vuốt mái tóc đen của nàng ta, túm nàng ta tới bên người, cúi đầu, kề sát bên tai nàng ta nói: "Đừng sợ, đi chỉ đang diễn trò một chút thôi, qua mấy ngày ta sẽ nói Vương huynh thả ngươi."
"Thật sự?" Trai nữ tiên mím mím đôi môi đỏ.
"Thật," Hoàng Phủ Hùng cười nói, "Lần tới ta còn muốn nghe ngươi kể chuyện xưa! Cái chuyện Đinh Tam trảm bạch long đó phải ngươi kể mới có mùi vị nhất!"
Người khác nghe không thấy mấy câu thì thầm này nhưng Tang Viễn Viễn lại nghe rất rõ ràng. Thầm nghĩ, Hoàng Phủ Hùng này quả thật là một kỳ nhân, tới chỗ nữ trai tiên rồi mà cư nhiên đắp chăn nghe kể chuyện xưa sao? Thật là không làm chuyện đúng đắn.
Đuổi nữ trai tiên đi xong, Hoàng Phủ Hùng đi dạo một vòng kỹ quán, mang theo hai gã thân vệ tâm phúc, bước lên xe ngựa nạm vàng khảm ngọc kia.
Tang Viễn Viễn tỉ mỉ thao túng dây leo linh uẩn, nằm ở sát bức màn the.
Hoàng Phủ Hùng nhìn đông nhìn tây một chút, nhưng chỉ trong một lát liền phát hiện dưới giường nệm có đồ vật.
Hắn không chút để ý mở hộp gỗ đầu tiên ra.
Một tráp Thuỷ linh cố ngọc tinh —— U Vô Mệnh mới vừa rồi đã đổi về.
Đây cũng là đồ vật bình thường. Hoàng Phủ Hùng mặt không có biểu tình, khép nắp lại, đem bàn tay hướng về cái tráp khác.
"Chắc là linh tuỷ vạn năm." Hắn thuận miệng nói với thân vệ phía sau.
Hộp mở ra.
Trong thùng xe lập tức vang lên tiếng hít khí tề tề chỉnh chỉnh của ba người!
Hoàng Phủ Hùng khó tin được trợn tròn đôi mắt, sau một lúc lâu, mắt liếc qua trái phải một cái, đột nhiên đem hộp gỗ khép lại, ngực phập phồng kịch liệt.
"Đi ra ngoài canh chừng, không được để cho bất luận kẻ nào tiếp cận, đặc biệt là tiếp dẫn sứ." Thanh âm Hoàng Phủ Hùng nghẹn ngào.
"Dạ!" Hai gã thân vệ vẫn còn đang chấn động, rời thùng xe đi.
Hoàng Phủ Hùng hít sâu mấy hơi, lần thứ hai mở nắp hộp ra, xác nhận lại.
Trong hộp xác thật là đầu của cháu trai thân yêu của hắn, Hoàng Phủ Độ! Cam đoan không giả!
Hoàng Phủ Hùng che trán ôm đầu, dụi dụi mắt, cẩn thận nhìn lại.
Nhanh chóng liền thấy được trên hộp gỗ có khắc đến một nửa chữ ' U '.
Hắn hung hăng chửi tục hai câu, tầm mắt quét về hai bên trái phải, mau chóng liền ngừng lại trên thanh chuỷ thủ chuôi nạm tinh thạch.
Hắn cầm lấy chủy thủ, híp mắt nhìn nhìn, lại hướng nhìn lên cái hộp gỗ có khắc chữ ' U ', sau đó đem nó cất vào trong hộp gỗ.
Hắn chậm rãi hít mấy ngụm khí dài để ổn định tâm trạng, trầm mặc một lát, cuối cùng lấy ra một viên ngọc giản từ bên hông, bóp nát.
"Đại ca, Độ Nhi đã xảy ra chuyện."
Hai huynh đệ này quả thật tình cảm rất tốt, Hoàng Phủ Hùng bình thường vẫn kêu Hoàng Phủ Tuấn là đại ca.
Thanh âm Hoàng Phủ Tuấn sâu kín truyền đến: "Ta đã biết tin, Khương Cẩn Chân đã chết thì đã chết thôi, đem đồ vật đưa về tới là xong."
Hoàng Phủ Hùng nhắm đôi mắt lại thật mạnh: "Đại ca, xảy ra chuyện chính là Độ Nhi!"
"Cái gì!" Hoàng Phủ Tuấn đột nhiên hoàn hồn, "Độ Nhi?!"
Hoàng Phủ Hùng lại hít mấy hơi thở: "Không sai. Đại ca, huynh bình tĩnh nghe ta nói, thủ cấp của Độ Nhi là ta phát hiện nằm trong tay Khương Cẩn Chân, trên hộp gỗ còn có cái khắc một nửa chữ ' U '. Ta nhớ lại một chút, ba tiếp dẫn sứ vẻ mặt không hề biến động, chắc bọn họ cũng không biết việc này. Đại ca, nếu ta suy đoán không tồi, đây chính là cái gọi là 'nhiệm vụ tuyệt mật' của Khương Cẩn Chân kia!"
Sau một lúc lâu, thanh âm Hoàng Phủ Tuấn suy yếu bay ra: "Khó trách đã nhiều ngày, trong lòng ta luôn giống như treo quả cân. Hoá ra, hoá ra là Độ Nhi......"
"Đại ca nén bi thương!" Hoàng Phủ Hùng bi thống đấm xuống đầu, "Lúc trước ta thu được tin tức, nói Khương Cẩn Chân này hoang đường đến cực điểm, đem năm tráp Thuỷ linh cố ngọc tinh chắp tay tặng người, chỉ vì cùng nữ trai tiên một đêm phong lưu. Hiện giờ xem ra, chỉ sợ hắn không đơn thuần chỉ là là bị sắc đẹp làm mờ mắt, mà là vì tránh tai mắt của người, muốn tìm cơ hội đem thủ cấp của Độ Nhi ném xuống, giá họa cho U Vô Mệnh kia! Chỉ tiếc người định không bằng trời định, tên chó má này, thế mà lại đem mình đùa chết!"
"Đúng vậy," Hoàng Phủ Tuấn nhẹ nhàng cười, "Khương Nhạn Cơ a Khương Nhạn Cơ, nàng có nhược điểm nằm trên tay Khương Hư Quân, không thể không để cho nhi tử Khương Hư Quân chạy tới đây làm một chuyến công việc béo bở. A, ha hả ha hả, thật là, trời xanh mở mắt rồi! Nếu là đổi một người hơi dùng được một chút tới làm chuyện này, thật đúng là có thể hoàn thành đại sự cho nàng rồi!"
Khương Hư Quân là cha ruột của Khương Cẩn Chân, Khương Châu vương. Tang Viễn Viễn không khỏi âm thầm suy nghĩ —— Khương Nhạn Cơ có nhược điểm gì nằm trong tay Khương Châu vương nhỉ? Khó trách Khương Nhạn Cơ biết rõ Khương Cẩn Chân không nên thân, còn liên tiếp chọi tài nguyên lên người hắn.
Hoàng Phủ Hùng có chút chần chờ nói: "Đại ca, Độ Nhi dù sao cũng là con ruột của ngươi và nàng, nàng làm sao có thể nhẫn tâm như vậy......"
Hoàng Phủ Tuấn nói: "Nhất định có chuyện gì chúng ta tạm thời không biết. Ngươi chờ một lát tự mình đi Tấn Châu một chuyến, đem di vật của Độ Nhi thu thập trở về, nhìn xem có phát hiện gì không."
"Dạ!"
Sau một lúc lâu, Hoàng Phủ Tuấn sâu kín thở dài: "Khó trách còn có thể đem linh tuỷ vạn năm cho ta, hoá ra là chột dạ. Như thế nào, chờ mong sau khi ta phá cảnh, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, thay nàng tiêu diệt U Vô Mệnh cái đinh trong mắt này? A, nghĩ thật là hay......"
Hoàng Phủ Hùng quả thực có chút nói không nên lời: "Đại...đại ca, không phá cảnh được rồi! Khương Cẩn Chân này, thật sự là đối với huynh chậm trễ cực kỳ! Hắn...hắn lại dám đem linh tuỷ vạn năm kia làm như Thuỷ linh cố ngọc tinh đem...đem đưa đi rồi!"
"Cái gì?!" Giọng phát ra của Hoàng Phủ Tuấn đổi thành tiếng rít gào, "Được, được, được lắm! Khương Nhạn Cơ à Khương Nhạn Cơ, ha, ha ha! Ta giờ phút này nhớ lại, mới thấy có chút dị thường —— khó trách mấy ngày trước khi ta hỏi nàng Độ Nhi thực sự có lên kiệu hay không, nàng lại không kiên nhẫn như vậy! Hoá ra nàng cũng không phải giận ta hoài nghi, hỏi đi hỏi lại một vấn đề năm lần bảy lượt, mà là căn bản không để Hoàng Phủ Tuấn ta vào mắt! Nếu không phải nàng bày mưu đặt kế, tên tạp chủng Khương Cẩn Chân này làm sao dám chậm trễ như vậy!"
"Đại ca bớt giận!" Thái dương Hoàng Phủ Hùng chảy ra mồ hôi lạnh, đồng thời cũng tức giận cực kỳ, "Nàng ta đây là vì đại ca thọ thương liền xem huynh như hổ xuống đồng bằng sao! Đại ca! Tiểu đệ ngay tại chỗ này điểm binh, làm nàng ta sáng mắt ra!"
Huynh đệ hai người đối diện nhau qua ngọc giản, lúc này như đang cùng nhau quỳ sát đất thở gấp.
"Tiểu đệ." Hoàng Phủ Tuấn thở hổn hển trong chốc lát, hơi chút bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói, "Đem Độ Nhi đưa về trước đã, chớ làm người nghi ngờ, ngươi không cần về Đông Đô, sau khi đưa Độ Nhi về, tức khắc đi Tấn Châu trước, sửa sang lại di vật của Độ Nhi. Việc này còn có điểm đáng ngờ, ta muốn càng nhiều chứng cứ!"
"Dạ!" Hoàng Phủ Hùng trầm trọng mà đáp.
"Còn có, người cầm đồ vật của ta thì không cho chạy thoát." Hoàng Phủ Tuấn âm trầm nói.
"Dạ! Ta tức khắc truyền lệnh xuống, tróc nã đôi nam nữ kia! Chỉ là đại ca, ngươi cũng biết người ở thành Tây Phủ tây phủ thật sự quá nhiều, muốn kiểm tra hết cần phải có thời gian, giờ không biết bọn họ có thể đã ra khỏi thành hay chưa......Nhưng đại ca cứ yên tâm! Tiểu đệ sẽ phong toả biên cảnh, hừ, trừ phi bọn họ mọc cánh, nếu không tuyệt đối không cần nghĩ đến chuyện đem đồ vật mang ra khỏi Đông Châu!"
"Ừ."
Ngọc giản rách nát.