Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Đại Lão

Chương 20: Giấm chua




Thôi trợ lí đông lạnh đến run bần bật, linh hồn chỉ muốn hò hét: Thẩm tiểu thư cầu cô đừng tìm đường chết!
Trong lúc vô tình tìm đường chết, giám đốc Thẩm cũng không biết chính mình làm cái gì.
Cô chỉ là đang nghĩ nam xứng có giá trị nhan sắc cao, dáng người lại đẹp hư hư thực thực trong tiểu thuyết có phải là nhân vật luật sư vô tình gặp người hay không thôi mà, không nghĩ tới nam chủ sẽ tức giận.
Nam xứng cũng chỉ là nam xứng, bởi vì bất luận nam xứng có gặp nữ chủ trước mấy năm, thầm lặng ở bên nữ chủ bảo vệ mấy năm, cuối cùng vẫn từ bỏ để nữ chủ hạnh phúc ở bên nam chủ.
Cho nên, nam chủ ôm được mỹ nhân về thì có gì tức giận chứ?
Đánh chết Thẩm Niệm cũng không thể tưởng tượng được lý do nam chủ tức giận là vì cô, cô còn đang suy nghĩ có phải hay không bởi vì nam chủ cùng nam xứng có tranh cãi gì trước đó.
"Tôi thấy hai người nói chuyện bình thường, còn tưởng rằng hai người là bằng hữu.". Ngượng ngùng cười.
"Nhìn giống sao.". Cố Thừa Dịch mặt không cảm xúc.
Thôi trợ lí nói trong bụng: Vốn là có thể, Thẩm tiểu thư cô khen thêm hai câu nữa, mối quan hệ liền thật sự sẽ giống vậy.
Không nghe được Thôi trợ lí kêu rên, Thẩm Niệm ngưng tò mò đối với đề tài Tần Ngọc Huân, ngược lại nhìn ngoài xe hỏi: "Đi đâu vậy?"
Cô chưa bao giờ tới nhà hàng Tứ Xuyên này, cho nên đối với đường xá xa lạ xung quanh không biết đang đi đâu.
Lên xe Cố Thừa Dịch không nói địa điểm đến, nên Thôi trợ lí đã tự quyết định: "Về nhà."
Nghe thấy, chắc ý của Thôi trợ lí là: Đưa cô về nhà.
Thẩm Niệm không chú ý đến sự khác nhau, theo bản năng mà cho rằng chính là đưa cô về nhà, cô không muốn cùng nam chủ nói chuyện phiếm, liền lấy di động ra.
Có không ít tin nhắn Wechat chưa đọc, toàn bộ đều là từ Đinh Hạ Vân.
Đinh Hạ Vân: [ Chị niệm, em nhìn thấy chị lại ngồi lên chiếc Maybach ]
Đinh Hạ Vân: [ Thế nào rồi? Cùng cực phẩm soái ca ăn tối có phải cảm giác rất tuyệt đúng không chị? ]
Đinh Hạ Vân: [ Haizz, không biết khi nào em mới có thể cùng với một người như Cố tổng trải qua bữa tối lãng mạn nữa. ]
Mắt thấy Thẩm Niệm không có trả lời, Đinh Hạ vân nói chuyện một mình cũng không biết chán, tin nhắn phía sau càng ngày càng lộ liễu.
Thẩm Niệm vẫn không trả lời.
Tin nhắn cuối cùng là mười phút trước gửi tới.
Thẩm Niệm trả lời: [Đừng suy nghĩ nhiều. ]. truyện kiếm hiệp hay
Thẩm Niệm: [ Cảm giác như ăn một bữa cơm sắp ra chiến trường vậy, không có tốt đẹp gì cả. ]
Đinh Hạ Vân: [ Đây là cơ hội tốt!]
Đinh Hạ Vân: [ Chị Niệm, vậy không cần gì nữa, trực tiếp làm luôn, ngủ với hắn đi! ]
Thẩm Niệm: "..."
Hiện tại nhiều nữ sinh viên không cố gắng học hỏi làm việc, cả ngày đều suy nghĩ cái gì vậy.
Nếu mà không gánh nặng, không có vấn đề, không bị ảnh hưởng, thì cô cũng muốn sớm ngủ rồi!
Bá vương ngạnh thượng cung muốn đến ngủ, còn cần tới lượt cô khuyến khích à!
Giám đốc Thẩm âm thầm bĩu môi, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nghe được tên Tần Ngọc Huân, chính là từ miệng Đinh Hạ Vân nói ra.
Có phải cô biết gì không?
Thẩm Niệm: [ Tần Ngọc Huân, em có biết người quen này không? ]
Đinh Hạ Vân: [ Làm sao vậy? Không rõ lắm, em chủ yếu là đọc tin tức ở trên mạng, còn có tin tức từ nhóm chị em nhiều chuyện thôi. ]
Thẩm Niệm: [Hôm nay chị vừa gặp, giống như quan hệ giữa Tần Ngọc Huân với Cố Thừa Dịch có điểm kỳ quái, là có cái gì sao?]
Đinh Hạ Vân: [ Có cái gì chứ? ]
Đinh Hạ Vân: [ Hai người đều là người xuất sắc ở thành phố Giang Đông, nhưng không cùng một lĩnh vực, sẽ có cái gì chứ? ]
Đây cũng là cái Thẩm Niệm không nghĩ ra.
Nguyên tác tiểu thuyết chủ yếu là từ góc độ nữ chủ mà viết, viết đến nam xứng Tần Ngọc Huân chủ yếu là tranh giành lại tình cảm của nữ chủ, không có nói nhiều đến sự nghiệp của nam xứng như thế nào, cũng không đề cập vấn đề nam xứng thua như thế nào, đây là kim bài luật sư, rất lợi hại nha.
Thâm Niệm chỉ đọc phần đầu, diễn biến phần sau như thế nào cô không rõ lắm.
Dùng kinh nghiệm nhiều năm đọc các kịch bản tiêu thuyết internet của mình, Thẩm Niệm suy đoán, ban đầu nam chủ doanh nhân không đối phó nam xứng luật sư chắc là vì có tình cảm với nữ chủ sau, sau này mới phát sinh mâu thuẫn kịch liệt nhất khi tranh đoạt nữ chủ.
Tuy nhiên, tiểu thuyết này lại có yếu tố đảo ngược, phỏng chừng thân phận của nam luật sư chính là giúp nữ chủ tranh đoạt kiện tụng, nhân tiện đã thúc đây tình cảm.
Tung tung suy đoán một hồi, Thẩm Niệm vẫn không biết được chân tướng, liền không nghĩ nhiều nữa.
Trước mắt với thân phận tép riu của mình, tương lai mười năm sau không phải đã chết thì cũng chính là không có số tiền lớn tìm Tần Ngọc Huân giải quyết ly hôn kiện tụng, nói không chừng kim bài luật sư còn không tiếp, khả năng phi thường nhỏ bé.
Đinh Hạ Vân: [ Chị Niệm, cần giúp gì sao? ]
Thâm Niệm: [ Không có việc gì, chị với nhân vật kiệt xuất như vậy cũng sẽ không có giao lưu gì, không cần cố ý đi hỏi thăm. ]
Đinh Hạ Vân: [ Cũng đúng, miễn cho đối phương nghĩ rằng chị một bên cùng Cố tổng, một bên với anh ta có ý, bắt cá hai tay, ảnh hưởng không tốt lắm. ]
Thẩm Niệm: [... Đọc nhiều sách vào, thiếu ảo tưởng. ]
Bản thân Đinh Hạ Vân có chừng mực, chính là ngoài miệng nói hai câu, đám người trong công ty từ trước đến nay cũng không biết gì, Thâm Niệm cũng không nói nhiều.
Suy nghĩ một chút, cô vẫn có chút để ý, bấm vào trình duyệt, nhìn tin tức trên mạng về Tần Ngọc Huân.
Trừ bỏ số liệu cơ bản về tuổi, chiều cao, cân nặng, còn có lý lịch hoàn hảo của. Tần Ngọc Huân từ nhỏ đến lớn có thể coi là lý lịch mẫu, đứng đầu bảng xếp hạng.
Năm trước top 10 thanh niên xuất sắc ở thành phố Giang Đông xếp thứ hai, vậy xếp thứ nhất không nghi ngờ là nam chủ.
Năm trước nữa không ngờ bị xếp thứ ba, thứ nhất là nam chủ, thứ hai là ảnh đế Nhan Sổ.
Năm trước nữa nữa cũng không tưởng vậy mà xếp thứ.. Bốn? Thứ nhất nam chủ, thứ hai Nhậm Hành Duệ, thứ ba Nhan Sổ.
Các loại bảng nghiêm túc không nghiêm túc đều xếp thứ nhất là nam chủ, là chuyện đương nhiên, hắn ta là nam chủ mà, đúng là con của tác giả, vai chính càng thêm thân.
Cứ tưởng bảng xếp hạng chỉ có ưu ái nam chủ thôi, nhưng vì cái gì Nhậm Hành Duệ xếp hạng trên Tần Ngọc Huân?
Thẩm Niệm cảm thấy hứng thú mà tìm kiếm lý do, kinh ngạc phát hiện thế nhưng là vì..
[ Tần Ngọc Huân chính là luật sư a, ai dám đối đầu với hắn ta? Không sợ bị khởi tố đến táng gia bại sản sao? ] -- có đạo lý.
[ Tần Ngọc Huân là soái ca cấm dục, nhưng nhìn luôn có chút hơi sợ, không dám ngủ hắn ta. ] --đồng cảm.
[ Không có việc gì chạy đến bệnh viện, cơ hội nhìn thấy Nhậm bác sĩ lớn hơn rất nhiều. ] -- hóa ra là lý thuyết xác suất.
[ Đại khái là nghề nghiệp tạo ra tính cách? Bác sĩ ôn nhu như vậy, so với luật sư băng lãnh ở chung tốt hơn nhiều. ] -- ảnh hưởng của tính cách.
Lúc mà mấy người bị bác sĩ lấy kim tiêm vào mông liền sẽ không nghĩ như vậy, Thẩm Niệm chửi thầm.
Trong khoang xe rất là an tĩnh, Cố Thừa Dịch nhắm mắt dưỡng thần, cô liền xem thêm mấy cái bảng xếp hạng trai đẹp.
Ảnh đế Nhan Sổ là Thâm Niệm xem qua nửa phân truyện nhưng nhân vật này không có xuất hiện, cô thấy lạ liền đi tìm hiểu người này.
Click mở hình ảnh, một tiếng kinh hô không kịp khống chế mà xông ra: "A, đẹp trai quá!"
Trong phút chốc, Có Thừa Dịch mắt mở, ánh mắt sắc bén mà nhìn chăm chằm vào sự bất ngờ của cô.
Cô đang xem ai, còn đẹp trai nữa?
Thẩm Niệm đè nén xuống cảm giác hoan hô nhảy nhót, lật từng trang xem nhan sắc Nhan Sổ.
Lúc trước đọc sách cô thích thể loại đàn ông mặt lạnh cấm dục, Tần Ngọc Huân rất hợp, tuổi lớn thêm chút sẽ thích nuôi động vật nhỏ ngọt ngào, độ ngọt là trăm phần trăm, còn Nhan Sổ phong cách ăn mặc trẻ hơn nhưng cười một cái liền rất...
Aaa Sổ Sổ ơi!
Giám đốc Thẩm một đống tuổi như tìm lại được cảm giác rung động thời thiếu nữ, lướt lướt thêm vài cái, đánh vài chữ trên điện thoại, liền tìm thấy hai cái diễn đàn fans.
Thiếu nữ Thẩm Niệm vội đến vui vẻ vô cùng, không phát giác được người đàn ông nào đó ngồi bên cạnh càng ngày càng gần mình, hắn liếc xem cô đang làm gì, ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm.
"Thẩm Niệm"
"Hả?". Cô vội vàng xem xét mấy diễn đàn fans, không cho người nào đó một ánh mắt.
"Cô thích hắn ta sao?". Ngữ điệu cất giấu nguy hiểm.
"Đúng vậy."
"..."
Cố Thừa Dịch hít sâu một hơi, liếc mắt người đã có một đống tuổi còn thích nam minh tinh nhỏ tuổi hơn: "Thôi trợ lí, huy bỏ hợp đồng đại diện của Nhan Sổ."
Thôi trợ lí: "Dạ vâng."
Thật đồng cảm cho Nhan Sổ, tự nhiên trên trời giáng xuống tai nạn, lớn lên đẹp trai được phụ nữ thích cũng là một cái tội a.
"..."
Thẩm Niệm ngốc luôn.
Cô vừa mới nghe được cái gì? Nam chủ vài phút trước một câu đem hủy hợp đồng đại diện của Sổ Sổ nhà cô?
"Vì cái gì?"
Cố Thừa Dịch mặt không biểu tình:
"Quá xấu."
"Gì?".
Thẩm Niệm không dám tin tưởng, click mở hình ảnh Nhan Sổ trên trình duyệt cho hắn xem: "Sổ Sổ nhà tôi eo thon chân dài, tiểu sinh đa tài, cổ đại hiện đại toàn năng khống chế, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, kỹ thuật diễn xuất sắc, nơi nào xấu?"
Cố Thừa Dịch mày nhíu chặt: "Xấu!"
Thẩm Niệm bị chọc tức, đi vào thế giới này không bao lâu, cô không phải hiểu biết rõ tình huống, nhưng dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng biết Nhan Sổ bị hủy làm đại diện cho tập đoàn Cố Thị sẽ ảnh hưởng như thế nào.
Tập đoàn Cố Thị được tác giả viết dựa vào bàn tay vàng của nam chủ lập ra thành tập đoàn lớn, Nhan Sổ có thể bắt được hợp đồng này không biết đã cố gắng bao nhiêu nỗ lực, tuyệt không thể bởi vì lý do một chữ "Xấu" như vậy mà đạp đổ bao tâm huyết.
Thôi trợ lí nhìn trời: Thẩm tiểu thư ơi, cô khen thêm hai câu, ảnh đế Nhan Số phải biến thành làm ruộng luôn đó.
"Vậy anh tính toán tìm ai thay thế?".
Thẩm Niệm chính là thử một chút, người phát ngon cũng coi như bí mật thương nghiệp, nam chủ nhất định sẽ không nói cho cô.
Không ngờ, Cố Thừa Dịch thật đúng là nói: "Qua Kinh Luân."
Thẩm Niệm muốn thổ huyết.
Trên mạng có ghi Nhan Sổ là ca sĩ xuất đạo, cùng Qua Kinh Luân ở trong một nhóm nhạc thần tượng, sau lại xảy ra một ít việc không thoải mái, Nhan Sổ yên lặng hồi lâu, sau đó chuyển hướng đi đóng phim mới đỏ lên.
Nói cách khác, Qua Kinh Luân chính là đối thủ của Nhan Sổ.
Cực cực khổ khổ mới được làm đại diện nhưng bị hủy, còn bị đối thủ cướp đi, Nhan Sổ trong lòng không biết sẽ có bao nhiêu khổ.
Thẩm Niệm dịch mông ngồi gần lại Cố Thừa Dịch một chút, lại ngồi gần thêm chút: "Khụ, Cố tổng, anh xem Sổ Sổ nhà chúng tôi muốn diện mạo có diện mạo, muốn dáng người có dáng người, ca hát được, còn có khiêu vũ, biết diễn kịch, nếu quảng cáo của tập đoàn anh muốn tiểu sinh đáng yêu hoặc là cơ bắp thì anh ta đều có thể, có phải hay không suy xét lại một chút?"
A, còn có thể khen, như thế nào không thấy cô khen tôi như vậy?
Cố tổng tài mắt lạnh hơi liếc, bày ra gương mặt ghét bỏ, không chú ý tới Thẩm Niệm đem mông dịch trở về.
Thẩm Niệm làm lơ mặt lạnh của hắn, dịch theo, không ngừng cố gắng: "Anh coi này, tập đoàn Cố Thị tuy nói là tập đoàn xếp thứ nhất, thứ hai trong nước, nhưng tùy tiện hủy hợp đồng đại diện không có lý do sẽ ảnh hưởng đó, mấu chốt là, nhiều phiền toái có phải hay không?"
Thẩm Niệm bày ra khuôn mặt ngưỡng mộ, hai mắt nhỏ lóe sáng, mặt ngoài nghe là vì suy nghĩ cho tập đoàn Cố Thị, kì thật vẫn là nói chuyện thay Nhan Sổ, không hy vọng bị hủy hợp đồng đại diện.
Cố Thừa Dịch rũ mắt nhìn cô, thấy cô chủ động đem thân mình dựa lại gần, tâm tình quỷ dị mà tốt chút.
"Nhận thức?"
"Mới vừa nhận thức?" Thẩm Niệm vừa mới tìm ra ảnh Nhan Sổ mặc đồng phục thiếu niên, cô liếc mắt một cái tâm liền bị đáng nhất, cười nói:
"Nhìn đến bức ảnh này, liền có cảm giác như nhìn thấy mối tình đầu."
Mối tình đầu?
Cố Thừa Dịch bình tĩnh lại, nhìn chăm chú một chút, không giống a.
Nhan Sổ kia mặc đồng phục thiếu niên so với hắn thời cao trung không có gì giống nhau cả.
Nhan Sổ ăn mặc sơ mi trắng và áo khoác màu vàng hạnh nhân, cười vô tư như là thiếu niên mang ánh sáng mặt trời, mà đồng phục cao trung của hắn màu xanh biển, thấy thế nào đều là hắn đẹp trai hơn.
____
Tác giả có lời muốn nói: Cố - đại giấm vương – xú không biết xấu hổ - Thừa Dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.