Edit: Dii
Thẩm Tu Tề biết điều kiện gia đình Tô Nhã Nhã rất bình thường, ba mẹ chỉ là nhân viên công ty, chỉ là bọn họ rất thương yêu Tô Nhã Nhã, kiếm được bao nhiêu tiền đều tiêu trên người Tô Nhã Nhã, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng trải qua khổ sở, ăn mặc đều là dùng đồ tốt nhất.
Hơn nữa Tô Nhã Nhã từ nhỏ đã xinh đẹp, sau này lớn lên trổ mã đến duyên dáng yêu kiều, mỹ mạo động lòng người, người theo đuổi cô cũng rất nhiều, tặng biết bao nhiêu là áo váy, túi xách, trang sức hàng hiệu đắt tiền.
Thời điểm Thẩm Tu Tề theo đuổi cô tuy rằng là xuất phát từ việc tìm người thế thân trong lòng, nhưng cũng phải tốn một số tiền lớn mới theo đuổi được cô, đồ vật mua cho cô ít nhất đều phải từ năm con số trở lên, thấp hơn Tô Nhã Nhã cũng chướng mắt.
Không hiểu sao lần này Tô Nhã Nhã mua một cái váy mới hơn 5000 tệ, còn cố ý nói cho anh biết, Thẩm Tu Tề liền cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ Tô Nhã Nhã đổi tính?
Chỉ là Thẩm Tu Tề không biết, Tô Nhã Nhã không phải là đổi tính, mà Tô Nhã Nhã đã không còn là Tô Nhã Nhã trước kia.
Thẩm Tu Tề nhận được tin nhắn tiêu phí của ngân hàng, cho rằng Tô Nhã Nhã đã mua xong váy, hẳn là sẽ gửi tin nhắn nói với anh một tiếng mới đúng.
Chỉ là Thẩm Tu Tề chờ mãi chờ mãi, một phút đi qua...mười phút đi qua...hai mươi phút đi qua, anh vẫn là không chờ được tin nhắn của Tô Nhã Nhã.
Sắc mặt Thẩm Tu Tề âm trầm, giống như mưa to ùn ụn kéo đến. Nữ nhân này cũng không biết đang làm cái gì? Gửi một tin nhắn rất khó sao?
Giám đốc marketing nhận thấy sắc mặt Thẩm Tu Tề không tốt, còn tưởng rằng phương án marketing của mình có chỗ nào không thỏa đáng, làm Thẩm Tu Tề không cao hứng, lời muốn nói cũng không nói được, cẩn thận quan sát sắc mặt của Thâm Tu Tề mà nơm nớp lo sợ.
Thẩm Tu Tề lại hoàn toàn không ý thức được bộ dáng âm trầm của mình ảnh hưởng nghiêm trọng tới giám đốc marketing. Anh còn đang đợi Tô Nhã Nhã trả lời, ánh mắt vẫn luôn dừng trên màn hình di động, thẳng đến lúc trôi qua thêm mười phút, anh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ngón tay di chuyển trên màn hình di động, gửi một tin nhắn cho Tô Nhã Nhã.
Mọi trang khác đều là đánh cắp. Hãy đọc truyện một cách văn minh
...
Tô Nhã Nhã cầm theo cái váy mới mua ra ngoài, vừa đi đến trước cửa hàng bán bánh kem thì nghe được tiếng đinh của điện thoại di động.
Cô nhìn lên màn hình di động, là tin nhắn của Thẩm Tu Tề, vội vàng dùng ngón tay click mở.
Thẩm Tu Tề: Chạy đi chỗ nào rồi?
Chỉ là một câu hỏi đơn giản, Tô Nhã Nhã không có thể từ tin nhắn này cảm nhận được Thẩm Tu Tề đã chờ cô trả lời có bao nhiêu sốt ruột, cũng không nhận thấy được anh hỏi câu này hoàn toàn là xuất phát từ việc chờ không được nên mới chất vấn.
Bất quá Tô Nhã Nhã vẫn là ngoan ngoãn hồi đáp anh
Nhã Nhã: Em đang ở cửa hàng bánh kem Mạn Nhưng Tô, có chút đói bụng nên chuẩn bị mua bánh kem ăn.
Trả lời xong, Tô Nhã Nhã cất di động, đi vào cửa hàng bánh kem phía trước.
Bánh kem Mạn Nhưng Tô không phải là thương hiệu gì lớn, bất quá trong tiệm có bánh kem matcha ăn cực kỳ ngon. Tô Nhã Nhã trước khi xuyên sách rất thích ăn bánh kem của Mạn Nhưng Tô, chỉ là bánh kem ở đây có chút đắt, một miếng bánh nhỏ giá tận ba mươi bốn mươi tệ, mỗi tháng chỉ đến ngày phát lương cô mới dám bỏ tiền mua một miếng ăn.
Tô Nhã Nhã đứng trước quầy bánh, nhìn vào bên trong bày biện các loại bánh kem, mỗi một miếng đều trang trí tỉ mỉ, ăn ngon vô cùng. Cô nghĩ mỗi cái đều nên nếm thử một chút, lúc trước đã từng ăn qua vị matcha và vị chocolate, lần này đổi sang hai vị khác đi. Cuối cùng cô chọn cho mình một miếng bánh vị dâu tây và vị cà phê.
Chọn bánh kem xong, Tô Nhã Nhã đến bên vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, tay cầm nĩa chuẩn bị ăn uống thỏa thích, di động lại đinh một tiếng, là Thẩm Tu Tề lại gửi tin nhắn đến.
Thẩm Tu Tề: Mua đồ mang đến công ty cho anh.
Tô Nhã Nhã phải nhìn cẩn thận tin nhắn của Thẩm Tu Tề tới hai lần, chớp chớp mắt rồi lại chớp chớp mắt, Thẩm Tu Tề kêu cô mua đồ đưa đến công ty? Anh không phải rất bận sao?
Trong trí nhớ của nguyên chủ, trà chiều của Thẩm Tu Tề đều là do trợ lý chuẩn bị. Anh còn chưa từng nói cô mua giúp. Chẳng lẽ là do tin nhắn vừa rồi, cô nói cô đang ở cửa hàng bánh kem cho nên anh cũng muốn ăn?
Di, thật là có khả năng này. Rốt cuộc hương vị bánh kem ở Mạn Nhưng Tô vẫn là không tồi. Bằng không sao Thẩm Tu Tề có thể kêu cô mua mang đến công ty?
Nghĩ nghĩ cảm thấy như vậy rất hợp lí, Tô Nhã Nhã quyết định chờ cô ăn xong sẽ mua cho Thẩm Tu Tề hai cái bánh kem mang qua.
Bánh kem vị dâu tây và cà phê đều rất ngon, Tô Nhã Nhã ăn thật sự vui vẻ, trước kia chỉ có lúc được phát tiền lương mới dám bỏ tiền mua một cái ăn, hôm nay một hơi cô ăn những hai cái, còn chưa đã thèm.
Sau khi ăn xong, Tô Nhã Nhã kêu phục vụ đóng gói hai cái bánh, một cái vị hương thảo và một cái vị chocolate để đưa cho Thẩm Tu Tề. Mặt khác cô nhìn thấy bên cạnh có đóng gói tạp mã long* rất đẹp nên cũng động lòng mà mua một hộp, sau đó vui vẻ mà cầm bánh kem ra khỏi cửa hàng.
(*) Cái này mình không biết là cái gì hết, bạn nào biết cmt giúp mình nhé
Đi thang máy xuống bãi đỗ, Tô Nhã Nhã tìm được xe của mình rồi mở cửa ngồi vào, đem bánh kem bảo bối cẩn thận đặt bên cạnh, lái xe đến công ty Thẩm Tu Tề.
Từ trung tâm mua sắm đến công ty của Thẩm Tu Tề không xa nhưng trên đường có chút kẹt xe và khá nhiều đèn đỏ nên đến được công ty của Thẩm Tu Tề đã là hơn hai mươi phút sau.
Công ty của Thẩm Tu Tề là một tập đoàn lớn, cả một tòa nhà 32 tầng đều là của Thẩm thị, muốn lên thang máy cần phải có thẻ vì mỗi nhân viên ở Thẩm thị có chức vụ khác nhau nên quẹt thẻ vào thang máy cũng chỉ có thể lên đến tầng theo quyền hạn của mình.
Tô Nhã Nhã không phải là nhân viên Thẩm thị mà lúc trước cô cũng chưa từng đến Thẩm thị thì đương nhiên cũng không có quyền hạn vào thang máy, cô không thể đi lên trên lầu, đành phải gọi cho Thẩm Tu Tề một tiếng.
Tô Nhã Nhã nghe tiếng chuông vang lên một lần, kiên nhẫn mà chờ Thẩm Tu Tề tiếp điện thoại, thẳng đến khi tiếng chuông vang lên lần thứ hai, Thẩm Tu Tề mới nhận điện thoại, giọng nói trầm thấp từ điện thoại truyền tới, "Tới rồi sao?"
Tô Nhã Nhã "Ân" một tiếng, nói: "Em vừa đến bãi đỗ xe."
"Vậy em lên tầng 26 đi." Thẩm Tu Tề thuận miệng nói.
Tô Nhã Nhã nhấp môi, ôn nhu nhắc nhở: "Ông xã, anh quên là công ty anh muốn vào thang máy phải có thẻ sao! Em không phải là nhân viên, không có thẻ để lên."
Bên kia điện thoại Thẩm Tu Tề dừng một chút, rồi sau đó nói: "Vậy em tới đại sảnh ngồi đợi một lát, anh kêu trợ lý Trần xuống đón em."
Tô Nhã Nhã ngoan ngoãn trả lời, "Được, em ở đại sảnh chờ cậu ấy."
Hai người nói xong, Tô Nhã Nhã liền cúp điện thoại, cầm theo bánh kem xuống xe, đi vào cửa chính tập đoàn Thẩm thị.
Tô Nhã Nhã lớn lên xinh đẹp, làn da trắng sáng, vóc dáng hoàn mỹ, đi đến đâu cũng đều hấp dẫn ánh mắt người khác, không chỉ riêng đàn ông mà ngay cả phụ nữ cũng không nhịn được mà nhìn cô vài lần.
Đương nhiên lúc cô đi qua cửa chính của tập đoàn Thẩm thị cũng xảy ra tình huống như vậy. Bảo an trước cửa cũng không nhịn được mà nhìn cô, thẳng đến khi cô vào trong đại sảnh mới thu hồi tầm mắt.
Trước quầy lễ tân có hai nhân viên đang nói chuyện luyên thuyên. Một nhân viên tên Gì Nhụy vừa nhấc mắt đã thấy một đại mỹ nữ từ cổng chính đi vào, cô đầu tiên là lắp bắp kinh ngạc sau đó mới tập trung nhìn vào, vội vàng kích động dùng tay đẩy đẩy đồng nghiệp Lý Lan bên cạnh, hạ giọng nói: "Mau nhìn kìa, cô gái kia có phải là hotgirl mạng hay truyền tai tiếng cùng Thẩm tổng không? Tên gì nhỉ..? Để tớ nhớ lại xem, hình như là Tô Nhã Nhã có phải không?"
Lý Lan ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Nhã Nhã, chép miệng khinh thường nói: "Bất quá cô ta chỉ là hotgirl mạng mà thôi, cũng chỉ đóng nữ hai trong cái web drama, hơn nữa tai tiếng kia của cô ta cùng Thẩm tổng có khi là do cô ta ảo tưởng ra rồi tự lăng xê, nói không chừng Thẩm tổng căn bản không nhớ cô ta là ai."
Thẩm tổng là người nào chứ, tổng tài bá đạo đẹp trai lắm tiền, là khách quen của tạp chí kinh tế tài chính và thời trang, phụ nữ thích anh xếp cả một hàng dài, trong đó không thiếu mỹ nữ xuất thân hào môn danh viện, hơn nữa nghe nói Thẩm tổng đã có người trong lòng, sao có thể nhìn trúng Tô Nhã Nhã được? Thẩm tổng đã gặp qua nhiều mỹ nữ như vậy, Tô Nhã Nhã tính là cọng hành nào a!
Gì Nhuỵ cảm thấy lới Lý Lan nói rất có lý, cô cùng Lý Lan đều có chút khinh thường những người nổi tiếng trên mạng như Tô Nhã Nhã, nhìn thấy Tô Nhã Nhã cầm theo bánh kem đi đến trước sô pha ngồi xuống, bộ dáng như chuẩn bị chờ đợi lâu dài, nhịn không được buồn cười nói: "Cậu nói xem cô ta chạy đến công ty chúng ta làm gì?"
Lý Lan cười nhạo một tiếng, rất có kinh nghiệm mà nói: "Còn có thể tới làm gì, khẳng định là tới chờ Thẩm tổng."
Theo đuổi người ta đến tận công ty, còn không biết xấu hổ mà ăn vạ ở đại sảnh muốn ôm cây đợi thỏ, thật là mất mặt a!
Gì Nhuỵ nghe vậy cười theo, "Cô ta có thể chờ được chờ mới là lạ!"
Hầu hết những nữ nhân tới công ty muốn câu dẫn Thẩm tổng cuối cùng đều không có kết cục tốt, Gì Nhụy vui vẻ ăn dưa hóng hớt.
Lúc này, thang máy chuyên dụng của tổng tài truyền đến tiếng đinh một cái, Gì Nhuỵ cùng Lý Lan liếc nhau, đều cho rằng Thẩm Tu Tề từ trên lầu đi xuống, vội vàng lên tinh thần, lộ ra nụ cười các cô cho là hoàn mỹ nhất, mắt nhìn vào cửa thang máy, chuẩn bị lưu lại cho Thẩm Tu Tề một ấn tượng tốt.
Cửa thang máy chậm rãi mở, lại thấy trợ lý tiểu Trần nhanh như bay mà đi ra, Gì nhuỵ và Lý Lan cùng nhau nhìn về phía sau tiểu Trần, đích xác là chỉ có một người, Thẩm tổng không có đi xuống.
"Trợ lý Trần." Lý Lan nhanh chóng phản ứng lại, cười kêu một tiếng.
Trợ lý Trần nghe vậy nhìn cô gật đầu một cái, lập tức đi về phía sofa trước mặt có Tô Nhã Nhã đang ngồi.
"Tô tiểu thư, đã để cô đợi lâu, Thẩm tổng mời cô lên trên." Trợ lý Trần đến bên cạnh Tô Nhã Nhã, khách khí nói.
Bên cạnh Lý lan cùng Gì Nhuỵ đều nghe được lời nói của trợ lý Trần với Tô Nhã Nhã, cả hai người sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, cả người đều ngây ngốc.
Họ vừa nói cái gì thế? Thẩm tổng không đem Tô Nhã Nhã đuổi đi sao? Như thế nào lại kêu trợ lý Trần tới thỉnh Tô Nhã Nhã lên? Lại còn khách khí như vậy? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Sự thật chính là như thế, bọn họ vừa rồi có bao nhiêu khinh thường Tô Nhã Nhã, hiện tại trên mặt liền đau bấy nhiêu!
——
Tác giả có lời muốn nói: Bạch bạch bạch, vả mặt!
Tô Nhã Nhã: Hì hì hì, ông xã dùng sức vả mặt bọn họ!
Thẩm Tu Tề: Anh còn có thể dùng sức hơn nữa!