Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 1:




Editor: Linh Kim
Thành phố Tĩnh An bệnh viện nhi đồng.
Phòng bệnh 301.
Linh hồn Ngôn Cẩn sau một hồi phiêu đãng, dường như tìm được cái gì đó, theo đó một cổ hấp lực mãnh liệt không biết tiến vào địa phương nào.
Ý thức trở về trong nháy mắt, Ngôn Cẩn nghe được bên cạnh mình bên cạnh truyền đến tiếng khóc thút thít của phụ nữ, cộng thêm âm thanh của một người đàn ông ở một bên an ủi.
Tần Văn Châu xoa xoa khóe mắt ướt át của chính mình, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của con gái nhỏ nằm ở trên giường bệnh, chỉ cảm thấy tâm chính mình càng thêm đau vài phần.
Bà ngẩng đầu nhìn về phía chồng, có chút không xác định dò hỏi: “Lão công, Tiểu Cẩn nhất định sẽ không có việc gì đúng không?”
Bà nói chuyện, lại thật sự nhịn không được nghẹn ngào lên.
Ngôn Thành ở một bên an ủi nói: “Văn Châu, em đừng lo lắng, bác sĩ Tần không phải đã nói rồi sao, chỉ là Tiểu Cẩn trong khoảng thời gian ngắn đã chịu kinh hách quá lớn, cho nên mới kích thích đến trái tim, hôn mê qua đi, nó sẽ không có việc gì.”
Bác sĩ Tần ở bệnh viện nhi đồng Thành phố Tĩnh An trị liệu bệnh tim tuyệt đối có quyền uy, bởi vậy ở biết được bác sĩ Tần đều đã nói như vậy, lúc sau tâm Tần Văn Châu liền yên ổn lại.
Lại một lúc sau, lực chú ý của bà liền lập tức phóng tới chỗ bên người một cô bé đang đứng cúi đầu ở cửa phòng bệnh.
Trong nháy mắt nhìn đến cô bé, biểu tình của Tần Văn Châu lập tức lãnh đạm xuống, bà hơi có chút nghiêm khắc mở miệng nói: “Ngôn Hi, mày lại đây cho mẹ.”
Theo sau âm thanh câu nói của Tần Văn Châu rơi xuống, thân thể cô bé Ngôn Hi rõ ràng run rẩy lên một chút, sau đó mới cọ tới cọ lui đi tới cách xa trước người Tần Văn Châu 1 mét.
Có lẽ là biết tâm tình của Tần Văn Châu lúc này không tốt, tiểu Ngôn Hi cũng không dám ngẩng đầu lên mẹ của chính mình, cô vẫn luôn cúi đầu nhìn chính mình dưới mặt đất, đôi tay vẫn đặt sau người, khẩn trương vặn ngón tay.
Tần Văn Châu nhìn con gái lớn của mình, chỉ cảm thấy giận sôi máu.
Đặc biệt là bà biết chính Ngôn Hi đưa Ngôn Cẩn ra bên ngoài, mới có thể bị đứa trẻ đó dọa sợ, bà liền càng sinh khí.
"Ngôn Hi, tình huống thân thể của em gái mày như thế nào lẽ nào mày không biết sao? Mày còn đem con bé đi cái địa phương lộn xộn, mẹ không phải đã nói với mày không cần mang em gái đi cái loại địa phương lộn xộn đó sao? Mày thế này mà là một người chị gái lớn."
Ngôn Hi nghe vậy, đầu cúi càng thấp, cô nhớ tới lúc em gái trước bị tiểu béo hay chơi cùng mình dọa sợ, tái phát bệnh tim, liền ngã thẳng tắp xuống mặt đất, trong lòng nghĩ lại vẫn còn sợ.
Ngôn Hi trộm nghiêng đầu, nhìn thoáng qua em gái trên giường bệnh, thần sắc mang vài phần áy náy.
Trước mặt mẹ, cô chân thành nói xin lỗi: "Thực xin lỗi mẹ, Tiểu Hi biết sai rồi, con về sau không dám lại mang em gái ra ngoài."
Mà việc này kỳ thực cũng là do Ngôn Cẩn đau khổ cầu xin, cho nên cô mới mang đối phương ra ngoài.
Nhưng đối với Tần Văn Châu, chừng đó không đủ.
Lúc này đây con gái nhỏ thực sự dọa đến bà, đặc biệt là thời điểm Ngôn Cẩn vừa đưa tới bệnh viện, bác sĩ còn nói tình thế chính là nguy kịch.
Tuy nói rằng hiện giờ Ngôn Cẩn đã qua cơn nguy hiểm, nhưng Tần văn Châu vẫn cảm thấy chính mình cần hảo hảo dạy dỗ Ngôn Hi.
Bởi vậy bà cho chồng một cái ánh mắt, Tần Văn Châu lại lôi kéo cánh tay Ngôn Hi ra khỏi phòng bệnh của Ngôn Cẩn.
Mà Ngôn Thành, sau khi đắp lại chăn cho Ngôn Cẩn, một lúc sau cũng theo vợ đi ra ngoài.
Chỉ là cả ba người đều không chú ý tới, Ngôn Cẩn nằm ở trên giường bệnh, thời điểm cả ba đều đưa lưng về phía cô, trong nháy mắt cô đã mở hai mắt của mình ra.
Ánh mắt Ngôn Cẩn đuổi theo ba thân ảnh đi ra ngoài, lại kết hợp những lời bản thân mình vừa nghe được.
Cô rốt cuộc có thể xác định, chính mình đã xuyên qua.
Kiếp trước bị ban trai cũ vì yêu sinh hận đẩy ra trước xe tải, cô xuyên vào câu huyết ngược luyến ngôn tình văn đã từng đọc qua.
Mà thân phận của cô hiện tại, đó là nữ phụ đôc ác trùng tên cũng trùng họ cô ở trong tiểu thuyết cô đọc qua.
Chính là em gái trà xanh của nữ chính Ngôn Hi.
Ngôn Cẩn một lần xoát video ngắn bị trang web đẩy tặng cho một tiểu thuyết, cô vốn với cái này không có hứng thú, nhưng lại chú ý trong sách có nữ phụ trùng tên trùng họ với cô.
Cô vẫn tiêu phí một chút thời gian xem xong cuốn tiểu thuyết vốn dĩ không dài này.
Sau đó cô liền tức đến sinh khí.
Quyển sách này nữ chính là Ngôn Hi, xem ra chính là đại danh từ bi kịch.
Cốt truyện chính là ngược Ngôn Hi, tác giả liền muốn viết thế nào liền viết thế đó.
Cô cùng em gái Ngôn Cẩn là bào thai song sinh, nhưng cha mẹ từ lớn đến bé đều sẽ thiên vị em gái mắc bệnh tim.
Cô trong lúc vô ý cứu được nam chính Lăng Phong, nam chính hứa hẹn báo đáp cô, kết quả công lao vẫn bị chính em gái Ngôn Cẩn đoạt đi.
Ngôn Cẩn khát, Ngôn Hi sai;
Ngôn Cẩn mệt mỏi, Ngôn Hi sai;
Thậm chí với cuối cùng Ngôn Cẩn bởi vì muốn cùng Lăng Phong gặp mặt mà bệnh tim phát đã chết, vẫn là Ngôn Hi sai.
Bởi vì đối với Ngôn Cẩn yêu say đắm, Lăng Phong từ lúc cưới vẫn luôn thích coi Ngôn Hi là thế thân của Ngôn Cẩn.
Nhưng bởi vì Ngôn Hi mà Ngôn Cẩn chết mà hắn luôn luôn hận Ngôn Hi, tìm mọi cách tra tấn cô.
Trải qua một loạt cốt truyện ngược tâm, ngược thân cẩu huyết Ngôn Hi, Lăng Phong mới biết được tất thảy chân tướng năm đó, biết được người cứu hắn là ai, biết được chính mình đã yêu sai người.
Đến tận đây, rốt cuộc hai người mới vui sướng HE.
Mà nam chính trả giá sau khi biết được chân tướng cũng chỉ là rơi vài giọt nước mắt, sau đó nữ chính Ngôn Hi liền vui mừng mà tha thứ cho hắn.
Ngôn Cẩn thật sự là không có cách nào lý giải nội dung của quyển sách này.
Giống như hiện tại trong cơ thể nguyên chủ, rõ ràng chị gái cùng mình là thân cận nhất, nhưng liền vì một người đàn ông không thể hiểu được, cô vẫn luôn tính kế chị gái mình, thậm chí còn muốn hại chết cô ấy.
Ngôn Cẩn thật sự cảm thấy nhân vật cùng tên cùng họ cô trong tiểu thuyết cẩu huyết này quả thực có tật xấu.
Vì thế trước đây Ngôn Cẩn cùng mấy chị em tốt của mình hung hăng nhổ nước bọt lên quyển tiểu thuyết này.
Chẳng qua cô không nghĩ tới, bản thân vừa mới nhổ nước bọt không bao lâu liền vì đàn ông ghen ghét rồi ném luôn mạng.
Cũng không nghĩ tới bản thân trở thành nhân vật bị chính mình nhổ nước bọt.
Ngôn Cẩn nghĩ đến đây, không kìm được bất đắc dĩ thở dài.
Còn thân thể của cô ở thế giới của mình là một cô nhi không cha không mẹ, trừ bỏ mấy người bạn đại học thì không còn người thân nào khác.
Nghĩ tới vậy cô tính là đã chết, cũng không ảnh hưởng tới người khác.
Thời điểm Ngôn Cẩn nghĩ tới đây, liền nghe được ngoài cửa phòng bệnh truyền tới một trận tiếng bước chân. Hiển nhiên là cha mẹ cùng chị gái của thân thể này nói chuyện xong đã trở lại.
Ngôn Cẩn không có tiếp tục tình trạng hôn mê, cô tiếp tục tư thế ngồi dậy, sau đó quay đầu đem ánh mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Tần Văn Châu đi ở phía trước, vừa mới mở cửa phòng bệnh liền nhìn thấy con gái nhỏ nhỏ nhỏ gầy gầy, sắc mặt tái nhợt, cảm giác giây tiếp theo liền muốn ngất xỉu đang ngồi trên giường bệnh.
Tần Văn Châu sửng sốt một chút, sau đó trong lòng đó là một trận mừng như điên.
Bà đi vài bước đến trước mặt Ngôn Cẩn, kéo tay Ngôn Cẩn, có chút không xác định hỏi: "Tiểu Cẩn, con tỉnh khi nào, như thế nào lại không gọi mẹ?"
Trên mặt Tần Văn Châu là yêu thương sâu sắc.
Ngôn Cẩn có chút không thích ứng giật mình vì bị Tần Văn Châu gắt gao nắm lấy tay, muốn thoát ra.
Chỉ là hiện tại thân thể cô suy yếu đến lợi hại, sức lực này đối với Tần Văn Châu mà nói thì là hoàn toàn không có cảm giác.
Nhưng Ngôn Hi đi theo Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu ở phía sau tiến vào, sẽ có chút hâm mộ nhìn Tần Văn Châu kéo tay Ngôn Cẩn.
Mẹ trước giờ đều không quá quan tâm đến cô như vậy.
Tuy rằng trong lòng Ngôn Hi biết đó là bởi vì thân thể em gái quá kém, hơn nữa tùy thời có thể rời bỏ bọn họ, cho nên mẹ mới quan tâm em gái nhiều hơn một chút.
Ngôn Cẩn tự nhiên là sẽ chú ý đến ánh mắt của Ngôn Hi, liền thấy được hốc mắt Ngôn Hi có chút đỏ hồng, còn có chút biểu tình hâm mộ.
Ngôn Cẩn dừng một chút, cô vừa mới nhớ tới chính mình hiện tại là thời gian đọc chương gọi là 《 thịnh thế sủng hôn: Đế thiếu thế thân tình nhân 》cốt truyện tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết ngược luyến vừa lúc mới bắt đầu.
Nữ chính Ngôn Hi bởi vì em gái khẩn cầu mà mang em gái ra bên ngoài chơi, kết quả bị một cậu bé thường ngày vẫn chơi cùng dọa em gái đến bệnh tim phát tác.
Mà đúng lúc này, Ngôn Hi khụt khịt hai cái, sau đó ở dưới ánh mắt của Tần Văn Châu đi tới trước mặt của Ngôn Cẩn, nói xin lỗi: "Thực xin lỗi em gái, đều là chị sai, mới hại bệnh tim của em tái phát."
Ngôn Cẩn chớp chớp mắt, ánh mắt dừng lại ở trên người Ngôn Hi trước mặt.
Bé gái năm sáu tuổi, trên đầu thắt hai bím tóc, đôi mắt to, lúc này vô cùng đáng thương nhìn chính mình, trong mắt còn lưu lại chút dấu vết ướt át, hiển nhiên là vừa mới khóc một hồi.
Ngôn Cẩn như ở thế giới trước không qua đây, giống như đang nhìn con mèo trắng nhỏ chính mình nuôi dưỡng ở chung cư.
Tâm Ngôn Cẩn lập tức rối tinh rối mù mềm ra.
Cô đối với vật nhỏ khả ái không có sức chống cự.
Bởi vậy cô theo bản năng mở miệng.
"Mẹ, không trách.........chị, là Tiểu Cẩn cầu chị mang con ra ngoài." Ngôn Cẩn nói.
Tần Văn Châu nghe vậy ngẩn người, sau đó là càng thêm yêu thương nhìn Ngôn Cẩn.
“Mẹ biết Tiểu Cẩn thiện lương, chính là Tiểu Hi lần này là thiếu chút nữa làm hại con không còn mạng.”
Hiển nhiên, Tần Văn Châu cho rằng Ngôn Cẩn là vì muốn giải vây cho Ngôn Hi nên mới nói như vậy.
Ngôn Cẩn trong lòng không khỏi có chút bất đắc dĩ.
Cô nghĩ nghĩ, sau đó biểu tình trên mặt thay bằng một bộ đáng thương vô cùng, mới lại lần nữa nói: “Mẹ, thực xin lỗi. Thật là con khiến chị mang con đi ra ngoài, bởi vì con không muốn luôn ở trong nhà.”
Một bên Ngôn Hi không ngờ Ngôn Cẩn sẽ thay mình nói chuyện, liền không ngăn được đem ánh mắt kinh dị đặt trên người Ngôn Cẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.