Editor: Linh Kim
Mà lúc này Lăng Phong lại phá lệ không dễ chịu.
Nội tạng hắn phỏng chừng bị người lúc trước làm bị thương không nhẹ, hiện tại hắn chỉ thấy bụng đau không chịu nổi, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Cuối cùng, thời điểm sắp lâm vào hôn mê, hắn gian nan lôi kéo ống tay áo Ngôn Hi.
Hắn muốn Ngôn Hi đi tìm người của đám bắt cóc, nếu như mục tiêu bắt cóc của những người đó là mình, như vậy khẳng định biết thân phận của hắn, muốn dùng hắn hướng cha mẹ hắn tống tiền, hắn muốn đồng ý giao ra tiền chuộc.
Như vậy, những người đó liền không làm hại đến mình.
Lăng Phong tự tin mà nghĩ như thế.
Nhưng hắn không biết, bọn bắt cóc hắn đích thực không biết thân phận của hắn, hơn nữa đối phương cũng không phải chỉ đơn giản là bắt cóc tống tiền thông thường, mà bọn họ chính xác là đám buôn người.
Ngôn Hi cảm nhận được cái kéo tay của Lăng Phong, cô lần nữa đem tầm mắt nhìn đến Lăng Phong.
"Anh, anh làm sao vậy?" Ngôn Hi cảm giác được Lăng Phong có điểm không thích hợp.
Cô liền đem tay mình lên trán Lăng Phong thử độ ấm.
Ngôn Hi kinh hô một tiếng: "Anh, anh phát sốt."
Lăng Phong cắn chặt răng nói: “Đi kêu những người đó tiến vào.”
Ngôn Hi nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi tới trước cửa,vỗ vỗ phía sau cửa lớn tiếng kêu lên: “Có người không? Có người không?”
Theo tiếng gọi của Ngôn Hi, ngoài cửa truyền đến âm thanh hùng hổ.
“Câm miệng, kêu cái gì mà kêu, muốn chết đúng không!”
Giọng người đàn ông tục tằng ngoài cửa vọng vào, lập tức đem Ngôn Hi dọa sợ không dám lên tiếng tiếp nữa.
Chỉ là lại nhớ đến anh trai nhỏ đã phát sốt sắp lâm vào mê man.
Ngôn Hi ức chế nội tâm sợ hãi của chính mình, đối với người đàn ông bên ngoài nói: "Chú, anh trai hắn phát sốt, các người đưa hắn đi bệnh viện được không?"
Người đàn ông bên ngoài nghe vậy trong miệng mắng một câu gì đó, sau đó hướng Ngôn Hi uy hiếp nói: "Nhóc con, mày tốt nhất câm miệng lại cho tao, nếu còn dám ồn ào, tao liền đem mày đến miệng lão hổ."
Lúc này lại vang lên âm thanh của một người đàn ông khác: "Đại Thành, có phải lúc trước mày đá hắn một cước quá nặng, thằng bé này chính là một mặt hàng tốt, vạn nhất để xảy ra chuyện gì."
Người đàn ông tên Đại Thành phun ra một miếng, cười lạnh nói: "Sức lực của tao thế nào tao liền tự biết, thằng bé kia không chết được, không phải chỉ phát sốt sao? Sao phải để ý."
Hai người đàn ông nói, đi xa dần.
Có lẽ đối với địa điểm này cảm thấy yên tâm, đối phương không có trói Lăng Phong cùng Ngôn Hi lại.
Ngôn Hi lại vỗ mấy cái lên cửa, những người đó cũng không có phản ứng lại cô.
Mà Ngôn Hi cũng sợ lời uy hiếp của người đàn ông vừa nói.
Bởi vậy cô cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi về bên cạnh Lăng Phong.
Mà lúc này ý thức của Lăng Phong cũng dần dần mơ hồ đi.
Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn ô cửa thông gió nhỏ ở bức tường đối diện, sau đó cắn chặt răng đem áo khoác của mình ném xuống.
Cửa sổ kia cùng độ rộng của thân thể cô cũng không có sai biệt lắm, Ngôn Hi cảm thấy mình có thể bò được ra bên ngoài.
Duy nhất có một điểm không tốt đó chính là ô cửa so với mình có chút cao, cô cần mượn sức của một người đưa mình lên.
Ngôn Hi đem ánh mắt dừng ở người bên cạnh là Lăng Phong, duỗi tay đẩy đẩy đối phương.
"Anh, anh tỉnh tỉnh, nhanh giúp em một chút, em nhanh đi tìm bác sĩ đến xem bệnh cho anh."
...............
Mà lúc này, Tần Văn Châu cũng đuổi kịp Ngôn Cẩn không hiểu sao lại đột nhiên chạy đi.
Ngôn Cẩn bị Tần Văn Châu gắt gao ôm vào ngực, thân thể còn không ngừng run rẩy.
Tần Văn Châu lại sinh ra một trận đau lòng, mang theo tiếng khóc nức nở chỉ trích nói: "Tiểu Cẩn, con chạy loạn cái gì? Mẹ không phải đã nói với con không cần đem mình vận động mạnh như vậy sao!"
Ngôn Cẩn đè nén đau đớn của trái tim truyền đến khiến đầu óc choáng váng.
Ở trên vai Tần Văn Châu, cô duỗi tay chỉ một phương hướng.
"Mẹ, con nhìn thấy chú kia."
"Chú? Cái gì chú?"
Mặt khác Ngôn Thành cùng cảnh sát đuổi theo tới cũng hướng tầm mặt lại đây.
Ngôn Cẩn có chút gian nan trả lời: "Chính là chú ôm chị, con thấy được."
Nói tới đây, Ngôn Cẩn không thể nhẫn nại được nữa, cô khụt khịt hai tiếng, nói một câu: "Mẹ, con thật là khó chịu.", liền trực tiếp ở trong ngực Tần Văn Châu mất đi ý thức.
Chân Tần Văn Châu lập tức mềm nhũn, vẫn là Ngôn Thành lại đây đỡ bà, mới tránh cho bà cùng Ngôn Cẩn té ngã ra mặt đất.
"Không cần lo cho em, mau, mau gọi cấp cứu." Tần Văn Châu hô lên.
Ngôn Thành không dám trì hoãn, vội vàng móc di động ra.
Mà liền ở ngay lúc này, bên tai Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành đột nhiên xuất hiện một thanh âm.
"Mẹ, ba ba."
Tần Văn Châu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con gái lớn đứng trước mặt cả người chật vật xuất hiện.
Tóc Ngôn Hi lộn xộn, quần áo trên người cũng dính một ít dấu vết màu đỏ.
Chờ đến khi mấy cảnh sát đi lên đón, lúc này mới phát hiện, mấy vết màu đỏ này chính là máu.
Hai sườn eo của Ngôn Hi không biết bị thương chỗ nào, hai bên khắc sâu dấu vết cắt dài.
Tần Văn Châu ngẩn người, “Tiểu Hi!”
Ngôn Hi nhìn thấy cha mẹ mình cùng thân ảnh của mấy cảnh sát, lập tức yên tâm.
Cô có điểm không gặp may, lúc trước thật vất vả dẫm đạp lên bả vai anh trai nhỏ bò đến ô cửa, cô không ngờ đến trong ô cửa lại có mấy thanh đinh.
Hơn nữa độ rộng của ô cửa cùng thân mình cô cũng không sai biệt nhiều lắm, cô vừa bò qua, liền bị mấy thanh đinh kia cắt qua.
Ngôn Hi lúc ấy đau thiếu chút nữa bật khóc.
Nhưng cô biết lúc này không thể khóc, chỉ có thể chịu đựng cảm giác đau đớn kịch liệt, rốt cuộc bò ra được bên ngoài.
Cô từ căn phòng tối ra tới, mới phát hiện trước mặt bọn họ có một mảnh rừng trúc.
Phiến rừng trúc là một bộ dáng hoang phế, cô bị một người vẫn luôn canh chừng rừng trúc thấy được, đối phương lập tức đuổi theo lại đây.
Bởi vậy, cô chỉ có thể vội vàng vàng chạy tới.
Bất quá còn tốt, Ngôn Hi cảm thấy vận khí của mình còn không tồi, vừa mới ra tới liền gặp được cha mẹ cùng mấy chú cảnh sát.
Nghĩ như vậy, Ngôn Hi vẫn luôn căng cứng liền thả lỏng xuống một hơi.
Chỉ là cô rốt cuộc còn nhớ đến còn một anh trai nhỏ lúc trước bị nhốt với mình.
Hướng tới nói cho chú cảnh sát còn một anh trai bị một đám người xấu giam giữ trong phòng tối, hơn nữa còn chỉ cho cảnh sát phương hướng chính mình vừa chạy ra, lúc này Ngôn Hi không khống chế được chính mình nữa liền hôn mê.