Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 21:




Editor: Linh Kim
Tần Văn Châu sáng sớm liền rời khỏi giường, giúp hai con gái chuẩn bị tốt đồ đạc.
Bởi vì trường cao trung cách nhà khá xa, cho nên Ngôn Cẩn và Ngôn Hi từ hôm nay trở đi phải trọ ở trường.
Đối với việc này, Tần Văn Châu rất không tình nguyện, bà không yên tâm về Ngôn Cẩn.
Thời điểm biết Ngôn Cẩn muốn trọ ở trường, thậm chí Tần Văn Châu còn nghĩ tới mua một căn phòng ở gần trường, sau đó chăm sóc cô đi học.
Nhưng chính là công việc của bà lại ở gần nhà, nếu tới bên này chính là không có cách nào làm việc.
Bởi vậy, Ngôn Cẩn tìm mọi cách khuyên bảo, cùng Ngôn Hi thề chính mình sẽ chăm sóc tốt cho em gái, Tần Văn Châu đành phải từ bỏ ý niệm muốn tới chăm sóc.
Nhưng bà vẫn đi tìm lãnh đạo của trường, sau đó lấy lý do bệnh tình của Ngôn Cẩn, đem Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi vào ở cùng một ký túc xá và cùng một lớp học.
Đem tất cả đồ đạc chất lên xe, lúc này người một nhà mới di chuyển.
Ngôn Thành cũng nghỉ công việc tự mình lái xe đưa hai con gái đi học.
Tần Văn Châu ngồi ở ghế phụ lải nhải, đương nhiên là đối với Ngôn Hi dặn dò một số việc:
"Tiểu Hi, sau khi vào trường con nhất định phải chăm sóc tốt cho em gái, đừng làm con bé bị người ta khi dễ, ta đã mời giáo viên chủ nhiệm của các con ăn cơm, đến lúc đó cô ấy sẽ an bài để hai đứa ngồi cùng với nhau."
"Thân thể em gái con không tốt, không thể vận động nhiều, ngày thường con bé muốn làm cái gì con liền chạy nhiều một chút, đừng để con bé tự mình đi."
"Nhà ăn cao trung ta cũng đã hỏi qua, phân thành nhà ăn lớn và nhà ăn nhỏ, các con liền đến nhà ăn nhỏ ăn cơm, thức ăn chỗ đó tốt. Con cũng đừng sợ lãng phí tiền, đợi lát nữa đến trường ta liền cho các con thẻ ăn cơm đã nạp tiền ăn cơm.
Tuy rằng Tần Văn Châu là không có cách nào đem Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi lên cùng chỗ. Nhưng ít nhất trong sinh hoạt bà xác thực không có khắt khe với Ngôn Hi.
Mà ở lúc Ngôn Cẩn biểu đạt mình yêu thích chị gái, Tần Văn Châu cũng không giống như nguyên tác bởi vì Ngôn Cẩn không thích Ngôn Hi mà bà liền đối với Ngôn Hi lạnh nhạt.
Ngôn Hi ngoan ngoãn nghe Tần Văn Châu dặn dò, sau đó gật đầu nói: “Mẹ, con sẽ nhớ kỹ.”
Đồng thời nội tâm Ngôn Hi cũng thầm thể, cô nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em gái, không cho những người khác bắt nạt.
Cứ mặc cho nội tâm Tần Văn Châu thập phần không muốn nhưng sau 40 phút lái xe, xe của bọn họ vẫn đến địa điểm cần đến.
Cổng trường trung học đệ nhất thành phố Tĩnh An.

Bởi vì ngày đầu tiên là khai giảng, cho nên xe của phụ huynh đưa học sinh tới vẫn được phép vào trong trường.
Ngôn Thành đem xe đậu tới bên sân thể dục, sau đó chờ ở trong xe.
Tần Văn Châu đem hai đứa nhỏ đến ký túc xá nhìn một vòng.
Thân là trường trọng điểm, điều kiện cơ sở vật chất thập phần không tồi.
Lấy ký túc xá của học sinh mà nói, ở trường cao trung khác đều là mười mấy người ở một phòng. Ký túc xá ở đây chỉ ở sáu người, hơn nữa giường đều là giường đặt dưới mặt đất.
Tuy rằng không thể so sánh với trường quốc tế một phòng có bốn người, có điều hòa có máy lọc nước. Nhưng ở một trường công mà nói, điều kiện như vậy đã là cực kỳ không tồi.
Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi ở tầng một ký túc xá, trong phòng ở cùng mấy học tỷ năm ba.
Đây tất nhiên cũng là kết quả của Tần Văn Châu nhờ vào quan hệ mà có.
Một khu ký túc xá có sáu tầng, mà theo lý thân là học sinh năm nhất hẳn Ngôn Cẩn sẽ phải ở tầng thứ năm, thứ sáu.
Nhưng Tần Văn Châu ghét bỏ việc Ngôn Cẩn ở tầng năm tầng sáu thức dậy quá mệt mỏi, liền thỉnh giáo viên nhét Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi vào khu ký túc của năm ba.
Ở khu ký túc dạo một vào, tìm được phòng ký túc của mình, Tần Văn Châu lại mang hai đứa trẻ trở về trong xe.
Sau đó Ngôn Thành mở cốp xe, bọn họ cùng nhau mang đồ đạc dọn tới ký túc xá.
Đương nhiên, là ba người Ngôn Thành, Tần Văn Châu, Ngôn Hi cùng nhau dọn, Ngôn Cẩn ở một bên nhìn.
Suy nghĩ muốn hỗ trợ bị Tần Văn Châu răn dạy một câu, Ngôn Cẩn chỉ có thể bất đắc dĩ cầm mấy đồ vật nhỏ đi theo bên người ba người.
Một ít học sinh cùng phụ huynh thấy một màn này, tầm mắt không khỏi dính trên người Ngôn Cẩn thật lâu.
Rõ ràng đều là con gái, nhưng một người dọn nhiều đồ vật như vậy, trên người đều là mồ hôi, một người khác lại nhẹ nhàng đi ở bên cạnh, cha mẹ nhà này cũng quá bất công đi.
Ánh mắt chứa đầy đồng tình sôi nổi rơi xuống bên người Ngôn Hi, Ngôn Hi bỗng dưng phát lạnh một cái, sau đó nhìn bốn phía, có chút không hiểu nổi.
Các bạn học cùng mấy dì tại sao lại có ánh mắt kỳ quái như vậy?
Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu tự nhiên cũng không cảm thấy ánh mắt đó có vấn đề gì.
Chỉ đáng thương cho Ngôn Cẩn cả người chìm đắm trong ánh mắt ngầm trách cứ của mọi người, khổ mà không nói nên lời.
Cũng may không bao lâu các cô đều đã tới ký túc xá.
Lúc này bốn người năm ba cũng đều vừa vặn có mặt ở trong phòng ký túc xá.
Nhìn tới đoàn người Tần Văn Châu mệnh mông cuồn cuộn đi tới, bốn học tỷ nhìn nhau một cái, sau đó một cô gái tóc dài chủ động đi tới phía Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi chào hỏi.
"Chú cùng dì hảo, hai vị học muội hảo, tôi tên là Trần Hiểu Mẫn, ở phòng 108."
Trần Hiểu Mẫn là một cô gái có khuôn mặt đáng yêu, chào hỏi xong cô liền tiến lên giúp đỡ Ngôn Hi đem đồ vật ở trong tay tới trên giường đệm.
Sau đó cực kỳ có chừng mực trở về giường đệm của mình.
Tần Văn Châu đối với mấy nữ sinh năm ba cười ôn hòa, sau đó nói: "Quấy rầy các cháu, thân thể Tiểu Cẩn không tốt, khả năng về sau còn phải nhờ các cháu chiếu cố nhiều một chút."
Nghe được lời này của Tần Văn Châu, một nữ sinh trong bốn nữ sinh nguyên bản đang ngồi trên ghế xinh đẹp đọc sách, không khỏi liếc mắt nhìn Ngôn Cẩn một cái, trong lòng không khỏi chửi thầm một trận.
Lớn tiếng như thế, chẳng lẽ sợ các cô là học tỷ bắt nạt con gái bảo bối không bằng?
Tần Văn Châu bên này cùng Ngôn Cẩn chào hỏi mấy bạn cùng phòng còn lại, sau đó bắt đầu bận bận rộn rộn chuẩn bị giường.
Ngôn Cẩn đứng bên cạnh mở miệng vài lần, muốn Tần Văn Châu xuống giường, tự mình đi lên trải giường chiếu, đều bị Tần Văn Châu nghiêm khắc đánh gãy.
"Tiểu Cẩn, không phải con đã hứa với mẹ tự chăm sóc chính mình sao? Kết quả hiện tại mẹ còn chưa đi đâu, con liền không màng thân thể mình?"
Tần Văn Châu nói lời này khiến Ngôn Cẩn á khẩu không trả lời được.
Cô thực sự muốn cùng Tần Văn Châu rống một trận, tuy rằng chính mình có bệnh tim nhưng cũng không phải là một cái hay gây phiền toái a!
Hơn nữa trong nguyên tác nguyên chủ bởi vì ghen ghét chị gái có cơ thể khỏe mạnh dẫn tới tính khí nóng nảy, mà Ngôn Cẩn trước nay vẫn luôn khống chế tốt cảm xúc của mình.
Từ lúc bắt đầu kiếp sống chín năm, Ngôn Cẩn trừ bỏ năm tư tiểu học bởi vì thời tiết khắc nghiệt mà cảm nắng dẫn đến tim đau thắt, ngoài ra trái tim cô đều tương đối an phận.
Mà mỗi năm Ngôn Cẩn đều đi bệnh viện kiểm tra, cũng chứng thực trái tim cô đang duy trì tốt, bệnh tình cũng không chuyển biến xấu.
Chỉ là mấy lý do này Tần Văn Châu lại không thèm để ý.
Tần Văn Châu lúc này giúp Ngôn Cẩn trải giường chiếu, bên kia Ngôn Hi cũng chủ động tự mình trải giường chiếu.
Chăm nệm của bọn họ đều là tháng trước Tần Văn Châu tìm người làm thủ công, bên trong lấp đầy nhung mềm mại, người nằm bên trong thoải mái cực kỳ.
Mười phút sau, Ngôn Hi cùng Tần Văn Châu cơ hồ cùng thu thập xong hai giường đệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.