Editor: Linh Kim
Quán cơm mà Tần Văn Châu nói ở bên cạnh trường, nhưng kỳ thực khoảng cách với trường học vẫn có chút xa, Ngôn Thành lái xe mười lăm phút mới tới được nơi.
Đây là một nhà hàng mang phong cách cổ điển. Cửa lớn làm bằng gỗ màu đen bên trên có chữ cổ màu đồng.
Ngôn Thành tiến lên nói với nhân viên gác cửa vài câu, một lúc sau liền có một người đàn ông trẻ tuổi áo quần đỏ rực đeo tạp dề đen từ bên trong cửa lớn đi ra.
"Hoan nghênh quý khách, các quý khách có đặt phòng trước?"
Ngôn Thành gật gật đầu: "Tôi đặt phòng số 3."
Người phục vụ nghe vậy gật gật đầu: "Quý khách mời vào bên trong."
Mấy người Ngôn Cẩn liền đi theo phía sau người đàn ông trẻ tuổi tới phòng Ngôn Thành đặt trước.
Đây là một căn phòng phong cách thanh nhã, còn có một dòng nước dẫn vào dòng suối nhỏ nhân tạo, bên trong nước bơi không ít cá nhỏ xinh đẹp.
Tóm lại, cảnh sắc của nhà hàng này rất không tệ.
Phòng bếp hẳn là đã được Ngôn Thành thông báo thời điểm đến đây ăn cơm. Ngôn Cẩn mới ngồi xuống không được mấy phút liền có người bưng từng đĩa đồ ăn tới, sau đó nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Đợi cho các món ăn được bày chỉnh tề hết, mấy người phục vụ nói một tiếng "Quý khách dùng thong thả", liền lui xuống, để lại không gian cho người một nhà Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn nhìn một bàn ăn đủ hương sắc, khóe miệng giật một cái.
Chẳng lẽ rốt cuộc mẹ đã nghĩ thông suốt, không hạn chế một số loại đồ ăn của cô.
Chỉ là thời điểm Ngôn Cẩn đang nghĩ như vậy, cô liền thấy Tần Văn Châu đứng lên, từ trên bàn lấy tới một chén nhỏ rồi múc canh, sau đó đưa cho Ngôn Cẩn.
Trong miệng nói: "Bảo bối con trước hết nếm cái này, ta và cha con nghe nói dược thiện nhà này vô cùng bổ dưỡng, con nếm thử xem có ngon không."
Ngôn Thành cũng ở một bên cười gật đầu: "Mẹ con lúc trước luôn muốn mang con đến đây, chỉ là con lúc đó vội vàng thi cử nên không có cơ hội này, lần này đúng là đã thỏa mãn nguyện vọng.
Hóa ra là dược thiện.
Ngôn Cẩn có chút thất vọng bĩu môi, có trời mới biết cô trước khi xuyên qua không ăn cay thì người không vui.
Nhưng thân thể sau khi tới như thế nào? Lúc đi Tần Văn Châu nhìn, cô không thể cười to, không thể khóc lớn, cũng không thể vận động, càng không thể ăn đồ ăn có tính kích thích.
Từ nhỏ đến lớn Ngôn Cẩn ăn nhiều nhất chính là trừ bỏ thuốc giúp giảm bớt bệnh tim thì cũng là đủ loại dược thiện. Có lúc là do Tần Văn Châu tự làm, cũng có đến các quán dược thiện nổi danh mua về.
Mà nơi này hương vị của dược thiện chính là thập phần "Cảm động".
Đến nỗi mỗi lần nghe đến dược thiện Ngôn Cẩn cơ hồ đều biến sắc.
Nhưng mà nhìn ánh mắt tràn ngập tình thương của mẹ của Tần Văn Châu, Ngôn Cẩn chính là không có biện pháp kháng cự.
Hôm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ, Ngôn Cẩn dù không muốn thử dược thiện này, cũng chỉ có thể cầm lấy bát canh Tần Văn Châu đưa cho, sau đó múc một muỗng canh nhỏ nếm thử.
Sau đó đôi mắt Ngôn Cẩn liền trừng lớn.
“Thế nào?” Tần Văn Châu một bên thấy thế thập phần khẩn trương dò hỏi.
Ngôn Cẩn liếc mắt nhìn Tần Văn Châu một cái, mặt mày đầy ý cười nói: "Mẹ, canh nhà này uống thật ngon!"
Tuy rằng bên trong canh mắt thường cũng có thể thấy được bỏ thêm dược liệu dưỡng sinh, nhưng hiện tại Ngôn Cẩn uống canh một chút cũng không nếm ra mùi vị chua xót của dược liệu, chỉ còn lại một mùi hương nhàn nhạt cùng với mùi hương của nguyên liệu nấu ăn.
Kế tiếp Ngôn Cẩn lại nếm một món khác, đều giống bát canh kia mang cho Ngôn Cẩn kinh hỉ rất lớn.
Bởi vì nơi này không có loại đồ ăn nào khó ăn!
Mà giống như lời Tần Văn Châu nói, trừ bỏ việc đồ ăn có thêm dược liệu, đồ ăn này Ngôn Cẩn tương đối thích ăn.
Tiếc nuối duy nhất chính là không có đồ ăn cay.
Sau khi Ngôn Cẩn nói đồ ăn ngon, mặt khác ba người lúc này mới bắt đầu động đũa.
Tâm tình Tần Văn Châu thực sự tốt, bởi vì Ngôn Cẩn đã chú ý gắp cho bà cùng Ngôn Hi rất nhiều đồ ăn. Thường ngày cơ hồ đều không có.
Trong khoảng thời gian ngắn, người một nhà Ngôn Cẩn ở trong nhã gian là một cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Hai vợ chồng Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu cùng Ngôn Hi một chút khoảng cách cũng biến mất không thấy.
Nhưng ngay lúc này, một trận cãi vã từ nhã gian bên cạnh truyền vào.
Là âm thanh cao ngạo của một người trẻ tuổi.
Ngôn Cẩn nhíu mày, ngưng thần lắng nghe, liền nghe được âm thanh kia đối với người nào đó phóng lời tàn nhẫn.
"Mày cũng không đi hỏi thăm xem anh Phong là có thân phận gì, dự định? Anh Phong của chúng ta cần thứ này sao?"
Không biết vì sao, thời điểm nghe được những lời này, tâm Ngôn Cẩn đánh lên một cổ phản cảm.
Tần Văn Châu đứng dậy đi đến bình phong bên cạnh nhìn thoáng qua ra bên ngoài, sau đó lại lần nữa về tới trên ghế.
“Bên ngoài có người cãi nhau, bất quá cũng không quan hệ với chúng ta, chúng ta ăn cơm trước đi, cơm nước xong chúng ta liền đi.”
Tần Văn Châu cũng có chút bộ dáng tâm thần không yên.
Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi nghe vậy ngoan ngoãn gật gật đầu.
Chỉ có đôi khi phiền toái không phải mình chủ động chọc tới nó, nó liền không trêu chọc tới mình.
Thời điểm Ngôn Cẩn đang chuẩn bị vươn đũa ra lần nữa, bên ngoài cãi nhau đã biến thành ẩu đả.
Mà bình phong ở sau cô sau một trận động kịch liệt, liền đổ thẳng tắp về phía lưng cô.
Còn may Ngôn Cẩn đầu tiên đã nhận ra điểm không thích hợp, thời điểm quay đầu vừa vặn thấy một màn này, liền một phen nhanh chóng kéo Ngôn Hi tránh né sang một bên tránh bình phong ngã xuống.
"Phanh" một tiếng, bình phong khắc họa mỹ lệ cứ như vậy ngã xuống mặt đất vỡ thành từng mảnh.
Ngay lúc này Ngôn Cẩn lại thống khổ che giấu trái tim mình rồi ngã thẳng tắp xuống mặt đất.
“Tiểu Cẩn!” Tần Văn Châu thấy một màn như vậy, phát ra một tiếng thét chói tai.
Bà lập tức bổ nhào xuống bên cạnh Ngôn Cẩn, run rẩy không dám đụng vào Ngôn Cẩn.
Trước mắt Ngôn Cẩn đã biến thành màu đen, trong miệng đã không nó ra lời.
Tuy rằng vừa rồi cô kịp thời nhìn thấy bình phong ngã xuống, cũng kịp thời kéo Ngôn Hi né tránh. Nhưng cô đã bị sợ hãi một trận, cũng không phải trái tim nhỏ yếu ớt có thể thừa nhận.
Ngôn Hi thấy một màn như vậy cũng lập tức hoảng sợ, chỉ là cô rốt cuộc cũng bảo trì được một tia bình tĩnh, đối với Tần Văn Châu la lớn: "Mẹ, thuốc, nhanh lấy thuốc của em gái ra."
Trong túi của Tần Văn Châu vẫn luôn chuẩn bị thuốc giảm đau nhanh cho Ngôn Cẩn.
Tần Văn Châu nghe vậy rốt cuộc trấn tĩnh xuống, tay bà run rẩy, vài lần móc túi đều không lấy ra được. Liền dứt khoát đem túi của mình đổ hết xuống sàn.
Sau đó từ giữa đống đồ thấy được một lọ thuốc nhỏ màu trắng, vội vàng duỗi tay lấy được lọ thuốc vào tay.
Mở ra, lấy ra hai viên thuốc nhỏ màu trắng, dùng ngón tay nắm đưa đến trong miệng Ngôn Cẩn, sau đó tiếp nhận cốc nước trong tay Ngôn Hi đưa tới cho Ngôn Cẩn uống vài ngụm.
Ngôn Cẩn gian nan đem thuốc nuốt xuống, lại nỗ lực khống chế được hô hấp của chính mình.
Ngôn Thành một bên đã gọi điện cho bệnh viện gần nhất.
Mười phút qua đi, thân thể căng chặt của Ngôn Cẩn rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, trái tim không an phận rốt cuộc cũng đập vững vàng trở lại.
Chỉ là Ngôn Cẩn vì đau đớn lúc trước mà mặt đầy mồ hôi.
"Mẹ, con không có việc gì, mẹ đừng lo lắng."
Âm thanh của cô vẫn thập phần suy yếu, khóe mắt cũng lộ ra cảm giác mệt mỏi nồng đậm.
Đối với người bệnh tim mà nói, mỗi lần phát bệnh chính là một loại tiêu hao sức lực không nhỏ.
Tần Văn Châu lúc này rốt cuộc nhịn không được trực tiếp khóc thút thít ra tiếng.
“Tiểu Cẩn!”
Bà bi thống nói, lại nghĩ đến sự việc phát sinh lúc trước, đối với Ngôn Thành nói:
"Ông xã, anh đi ra bên ngoài nhìn một chút, em muốn xem xem rốt cuộc là ai làm hại con gái em."
Thời điểm Ngôn Cẩn phát bệnh, Ngôn Thành cũng chỉ có thế luống cuống tay chân nhìn vợ mình tay chân bận rộn
Bởi vì nguyên nhân công việc ở xa, Ngôn Thành không có cùng Tần Văn Châu chăm sóc tới Ngôn Cẩn nhiều, bởi vậy phát sinh ra loại tình huống này hắn thật sự không có kinh nghiệm ứng phó.
Nhưng hiện tại việc Tần Văn Châu nói chỉ mỗi Ngôn Thành có thể ra ngựa.
Nghĩ đến con gái phát bệnh chịu tra tấn, trong lòng Ngôn Thành ngăn không được một trận giận dữ.
Hắn trực tiếp đi qua nhã gian bên kia, hướng âm thanh khắc khẩu mà đi.