Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 33:




Editor: Linh Kim
Bên này sau khi Ngôn Hi kéo Ngôn Cẩn rời khỏi, đi rất xa cũng không thấy Lăng Phong đuổi theo, trong lòng Ngôn Hi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tống Thiên có điểm mông lung, hắn lôi kéo ống tay áo của anh học, làm khẩu hình hỏi đối phương.
“Phát sinh chuyện gì? Như thế nào mà hôm nay chị Tiểu Hi cùng Tiểu Cẩn đều lạ lạ.”
Tống Vân Kỳ chớp chớp mắt, cũng dùng khẩu hình trả lời Tống Thiên.
“Nơi này không tiện nói, chờ tối về ký túc xá anh nói cho em biết.”
Tống Thiên gật đầu, ở thời điểm tầm mắt của Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi đều dừng trên người hắn thì lại làm một bộ dạng không có việc gì.
Bốn người lại đi nhà ăn của trường học ăn cơm, lúc trước Tần Văn Châu đã nói qua trong trường có nhà ăn nhỏ có thể thử.
Thật giống như Tần Văn Châu đã nói, nhà ăn nhỏ đồ ăn tuy rằng đắt một chút, nhưng hương vị của nó cũng thực sự tốt.
Mà tiền tài đối với Ngôn Cẩn trước nay đều không phải vấn đề, đặc biệt là hai người Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu phát rồ cho cô cùng Ngôn Hi nạp trong thẻ ăn cơm một vạn, còn tỏ vẻ tiền này chỉ là tiền ăn trong một kỳ, cho nên đối với Ngôn Cẩn càng không phải lo lắng.
Lúc sau trở lại ký túc xá, ngôn Hi buông đồ xuống, sau đó kéo Ngôn Cẩn rời khỏi ký túc.
Ngôn Cẩn có chút khó hiểu quơ quơ chính mình đang bị Ngôn Hi giữ chặt.
“Chị, làm sao vậy?”
Ngôn Hi mím môi nói: “Đi, chúng ta đi gọi điện thoại cho ba ba cùng mẹ, nói cho họ chuyện này.”
Tần Văn Châu lúc trước từng nói Ngôn Hi chiếu cố tốt cho Ngôn Cẩn, đừng để Ngôn Cẩn ở trường bị người khi dễ.
Cho nên hiện tại Ngôn Hi cho rằng chính mình có nghĩa vụ nói cho cha mẹ, chuyện em gái bị người quấy rầy.
Ngôn Cẩn nghe vậy nội tâm nhảy dựng lên một chút, sau đó ngăn cản nói: “Chị, không thể gọi, không thể gọi. Nếu mẹ biết chuyện này khẳng định sẽ không cho phép em được đi học cùng chị.”
Hơn nữa, nếu thời điểm mình rời trường học, Ngôn Hi cùng Lăng Phong tạo nên quan hệ vậy phải làm sao bây giờ?
Mặc kệ nói thế nào, nếu đem chuyện này nói cho hai người Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành chính là hại nhiều hơn lợi.
Nghe được Ngôn Cẩn nói như vậy, quả nhiên Ngôn Hi chần chừ lại.
Cô cũng không muốn cùng em gái tách ra.
Ngôn Cẩn thấy thế liền rèn sắt khi còn nóng nói: “Chị, em không muốn về nhà, em và chị cùng nhau đi học.”

Ngôn Hi nhíu mày, trên mặt đầy vẻ không vui, cô nguyên bản hướng đến văn phòng giáo viên tới đây không tự chủ thu hồi mũi chân không đi tiếp.
Ngôn Cẩn thấy một màn này, liền biết chính mình xem như đã đi qua cửa ải.
Cô tiến lên vài bước ôm lấy cánh tay Ngôn Hi.
“Hơn nữa chị à, em mới không nghĩ sẽ đáp lại cái học trưởng khó hiểu kia đâu! Em trước nay chưa từng gặp qua hắn, vì cái gì muốn cùng hắn đơn độc đi ra ngoài nói chuyện? Người này thật sự rất kỳ quái nha!”
Ngôn Cẩn trong miệng phỉ nhổ Lăng Phong, thực mau liền kéo Ngôn Hi trở lại ký túc xá.
Hiện tại thành phố Tĩnh An còn đang vào mùa hè, giữa trưa ánh nắng vẫn thật phần nóng bức, Ngôn Cẩn đứng bên cạnh ký túc xá một lúc liền cảm giác được có chút không thoải mái.
Ngôn Hi chú ý tới điểm này, vội vàng lôi kéo Ngôn Cẩn trở lại lý túc xá.
Lúc này trong ký túc các học tỷ năm ba đều đã cơm nước xong trở về ngủ trưa.
Lúc Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi trở về, không muốn quấy rầy các chị nghỉ ngơi nên tay chân nhẹ nhàng bò lên giường của mình, lúc sau cũng chìm vào giấc ngủ trưa.
…………
Mấy ngày kế tiếp, Lăng Phong lại tới tìm Ngôn Cẩn rất nhiều lần, chỉ là lần nào cũng bị Ngôn Cẩn tìm đủ loại lý do thoái thác.
Lăng Phong bắt đầu trở nên không kiên nhẫn, tâm tình của hắn rõ ràng kém đi không ít.
Một lần Lăng Phong lại đi tìm Ngôn Cẩn, muốn cùng Ngôn Cẩn nói chuyện, lại bị Ngôn Hi phá hủy, cho nên lúc sau trở lại phòng học tâm trạng rất không tốt.
Vương Văn chịu đựng áp xuất thấp trên người Lăng Phong, tiến đến trước mặt Lăng Phong nói:
“Anh Phong, anh lại chưa gặp được người?”
Lăng Phong liếc mắt nhìn Vương Văn một cái, ánh mắt thẹn quá hóa giận.
“Cùng mày có quan hệ gì!”
Ngữ khí của hắn có vẻ thập phần hung tợn.
Chỉ là Vương Văn cũng không sợ hãi, chính hắn cũng không phải là người tốt, ngày thường cũng không thiếu lần dùng bạo lực bắt nạt bạn học.
Hiện tại chẳng qua Lăng Phong chỉ ác khẩu một chút, lại không có động thủ với hắn, hắn có gì phải sợ?
Vương Văn phớt lờ ánh mắt muốn ăn thịt người của Lăng Phong, mà ở bên tai Lăng Phong nói mấy câu.
Nghe được mấy câu nói của Vương Văn, tâm tình của Lăng Phong lập tức bình thản.
Hắn quay đầu nhìn Vương Văn, có chút không xác định hỏi: “Thật bởi vì cái này, cho nên cô ấy vẫn luôn không muốn đơn độc gặp tao?”
Vương Văn đối với Lăng Phong cười lấy lòng: “Khẳng định là nguyên nhân này. Anh Phong chính mình thử suy nghĩ một chút, nếu anh là Ngôn Cẩn, nếu một ngày đột nhiên có một tiền bối đột nhiên dây dưa tới bên người, anh sẽ có phản ứng gì.”
“Tao sẽ cảm thấy người này có bệnh.” Lăng Phong buộc miệng thốt ra.
Sau đó sắc mặt hắn liền trở nên khó coi, cũng không phải sao, hiện tại hắn còn không phải giống người có bệnh sao?
Vương Văn cười, tiếp tục nói: “Cho nên anh Phong, hiện tại việc cấp bách chính là cùng cô gái nói cho rõ ràng.”
Trên mặt Lăng Phong lộ ra vẻ ngượng nghịu.
“Chính cô ấy không muốn đơn độc cùng với tao.”
“Cô ấy không muốn anh có thể cho cô ấy nguyện ý, anh Phong là một người trưởng thành chẳng lẽ còn sợ hai cô gái nhỏ chưa trưởng thành."
“Tốt, tao đã biết.”
Lăng Phong như suy tư gật gật đầu, hắn vốn dĩ là người tùy hứng làm bậy, lúc trước chẳng qua không muốn dùng thủ đoạn thường đối phó người khác đi đối phó Ngôn Cẩn mà thôi.
Hiện tại chính là Ngôn Cẩn đều không muốn gặp hắn, giống như Vương Văn nói vậy, hắn vốn dĩ không nên không dùng thủ đoạn.
Lăng Phong bên này nội tâm thầm đánh tính toán, Ngôn Cẩn tự nhiên là không biết, bởi vì cô còn vội vàng hướng Ngôn Hi mách lẻo về Lăng Phong đây.
“Chị, hôm nay cái học trưởng kia tới tìm em, chị lại không ở đó, còn rất sợ hãi! Còn may có anh Tiểu Béo ở đó, hắn giúp em đem học trưởng đuổi đi.”
Trước bàn Ngôn Hi, Tống Vân Kỳ vốn đang cười ha hả, nghe được Ngôn Cẩn kêu tên mình, sắc mặt hắn lập tức đỏ bừng lên, sau đó thẹn quá hóa giận xoay người đối với Ngôn Cẩn nói: “Ngôn Cẩn nói chuyện kiểu gì vậy, có phải ỷ vào có chị gái nên nghĩ tôi không có biện pháp không, bao nhiêu lần bảo kêu là anh Vân Kỳ, kêu anh Vân Kỳ!”
Ngôn Cẩn chớp chớp mắt vô tội nhìn Tống Vân Kỳ: “Được, anh Tiểu Béo.”
Tống Vân Kỳ:……… Con nhỏ chết tiệt kia!
Ngôn Hi không nhịn được bật cười thành tiếng, đôi mắt cô cong cong, ánh mắt nhìn Ngôn Cẩn tràn đầy sủng nịnh.
Tống Vân Kỳ nguyên bản còn đang tức giận, nhưng thời điểm nhìn đến nụ cười của Ngôn Hi, hắn ngây người một chút, sau đó bên tai không khống chế được đỏ lên, lúc Ngôn Hi cười nhìn về phía hắn, hắn vội vàng che giấu giả bộ nằm bò xuống bàn.
Ngôn Hi còn kêu Tống Vân Kỳ xoay người lại, cũng chỉ được đối phương thẹn quá hóa giận đáp một câu: “Không cần quấy rầy tớ đọc sách.”
Chỉ là ai nhìn đến Tống Vân Kỳ cũng thấy sách giáo khoa trong tay hắn lật lung tung rối loạn, đều có thể thấy được tâm tư của đối phương không nằm ở việc học tập.
Đối với phản ứng của Tống Vân Kỳ, Ngôn Hi có chút đầu óc không được linh hoạt, bất quá lúc này chuông vào học đã vang lên, giáo viên cũng đã đi đến cửa phòng học, Ngôn Hi cũng thu lại lòng hiếu kỳ của mình, sau đó lấy sách giáo khoa ra nghiêm túc lắng nghe giáo viên nói.
Mà lúc này Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi tự nhiên không biết Lăng Phong bên kia đã hạ một chú ý nhằm vào các cô.
Lúc này, ở một bàn học của lớp ban nhất, màn hình di động đặt trong túi của nam sinh từng chụp lén Ngôn Cẩn hai lần cho Lăng Phong đột nhiên sáng lên một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.