Editor: Linh Kim
Tần Văn Châu còn chưa kịp ngăn lại, Ngôn Cẩn trực tiếp đoạt cái chén đang trong tay Ngôn Hi bắt đầu rửa sạch.
Ngôn Hi đứng ngây người tại chỗ, trên tay cô còn lưu lại một chút bọt của chất tẩy rửa.
Dòng nước độ ấm vừa đủ, chén sứ trắng qua tay Ngôn Cẩn thực nhanh liền rửa sạch sẽ bọt xà phòng.
Mặt Ngôn Cẩn mang theo ý cười, đem chén trong tay mình cho Tần Văn Châu xem.
“Mẹ, mẹ xem con rửa thật sạch sẽ.”
Lúc này Tần Văn Châu mới phản ứng lại, bà đoạt một phen chén trong tay Ngôn Cẩn, nói: “Tiểu Cẩn, con như thế nào có khả năng làm loại chuyện này? Mau quay về phòng khách xem TV cùng ba ba đi.”
Ngôn Cẩn nghe vậy nhíu mày, có chút không vui nói: “Con như thế nào mà không thể làm? Chị có khả năng, con như thế nào liền không thể làm?”
Lời kia vừa thốt ra, Tần Văn Châu liền biết con gái là đã cáu kỉnh với mình.
Cũng không biết tại sao lại thế này, rõ ràng bà đã thực chú ý làm cho hai đứa nhỏ duy trì khoảng cách, nhưng không hiểu tại sao Ngôn Cẩn vẫn cứ thích người chị Ngôn Hi này như vậy.
Trước khi các cô học cao trung, mỗi ngày về nhà đều chính là như vậy.
Đôi lúc Tần Văn Châu kêu Ngôn Hi đi làm chút chuyện, chỉ cần Ngôn Cẩn đã biết, Ngôn Cẩn liền nhất định sẽ khóc lóc nháo lên muốn đi làm việc giống Ngôn Hi.
Cũng bởi vậy, chẳng sợ có đôi khi trong lòng Tần Văn Châu không thoải mái lại muốn dày vò Ngôn Hi, bà cũng chỉ có thể trước mặt Ngôn Cẩn đánh mất ý niệm của mình.
Giống như là bây giờ, nhìn đến Ngôn Cẩn dùng loại ánh mắt cố chấp quen thuộc nhìn mình, Tần Văn Châu chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
“Thôi, các con có thể giúp cái gì được, đều đi ra ngoài xem TV đi.”
Ngôn Cẩn nghe vậy chỉ cười cười, nhưng động tác tay lại không dừng lại.
“Chúng con như thế nào không thể hỗ trợ, mẹ, con đều đã lớn như vậy, đã sớm có thể giúp mẹ làm việc.” Ngôn Cẩn cười nói.
Tuy rằng Ngôn Cẩn không quen nhìn Tần Văn Châu đối đãi với Ngôn Hi như vậy, cho nên mới cố ý hành động một phen, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc Ngôn Cẩn có thể trơ mắt nhìn một mình Tần Văn Châu bận rộn trong phòng bếp.
Không hề nghi ngờ, đối mặt với Ngôn Hi thì Tần Văn Châu không phải là một người mẹ tốt. Nhưng với Ngôn Cẩn thì Tần Văn Châu lại là một người mẹ rất từ ái.
Cho nên Tần Văn Châu không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi cùng nhau đem bát đũa dùng trong bữa cơm tối rửa sạch sẽ, sau đó bỏ vào tủ bát.
Chờ đến khi làm xong hết thảy, Ngôn Cẩn mới thân mật tiến lên lôi kéo tay Tần Văn Châu, làm Tần Văn Châu cùng mình đi xem TV.
Người một nhà cùng nhau ngồi ở ghế sô pha xem xong phim truyền hình, Ngôn Cẩn lúc này đã có chút buồn ngủ.
Cô cố gắng đi tắm một cái, lúc sau mới trở về phòng mình, bò lên chiếc giường vẫn là bộ vỏ mèo màu hồng nhạt, sau đó lập tức lâm vào mộng đẹp.
Một lúc lâu sau, một bóng hình lặng lẽ đi vào phòng Ngôn Cẩn.
Tần Văn Châu dừng ánh mắt nhìn Ngôn Cẩn nằm ở trên giường hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơn, tiến lên đắp lại chăn cho Ngôn Cẩn, sau đó mới rời khỏi phòng Ngôn Cẩn.
Mà liền ở thời điểm Tần Văn Châu rời đi, Ngôn Cẩn nằm trên giường đột nhiên bất an giật giật lông mày.
………..
Ngôn Cẩn biết mình lại nằm mơ, thời điểm cô mở mắt ra phát hiện mình đang ở trước một bàn ăn, trong tay cầm đôi đũa, hiển nhiên là một bộ dáng chuẩn bị ăn cơm.
Một âm thanh vang lên ở bên tai Ngôn Cẩn: “Bảo bối, ăn nhiều một chút, đây đều là mẹ tự làm, toàn là món ăn con thích ăn nhất.”
Ngay sau đó Ngôn Cẩn cảm giác được mình quay đầu về phía chủ nhân của âm thanh.
Là Tần Văn Châu.
“Ngôn Cẩn” nói: “Cảm ơn mẹ.”
Lại như lần trước, cô chính là không có cách nào khống chế thân thể mình ở trong mơ.
Nội tâm Ngôn Cẩn thở dài một hơi, sau đó liền rất thuần thục ngốc ở trên trong thân thể “Ngôn Cẩn” một hồi, cùng đối phương trải qua hết thảy.
Trong mộng "Ngôn Cẩn" ăn xong liền buông chén đũa trong tay mình xuống, sau đó trực tiếp đi đến ghế sô pha ngồi xem TV.
Mà cô gái ngồi đối diện “Ngôn Cẩn” lại thập phần tự giác đi thu dọn chén đũa.
Ngôn Cẩn không phải lần đầu tiến vào cảnh trong như như vậy, từ khi còn ở nhà trẻ đến sau chín năm lên đến cao trung, cơ bản mỗi một năm cô đều sẽ có một giấc mộng như vậy.
Sau đó Ngôn Cẩn nghiên cứu ra, cảnh trong mơ chính là cốt truyện nguyên bản sẽ phát sinh nếu cô không xuyên qua thế giới này.
Giống như hiện tại, cảnh trong mơ “Tần Văn Châu” không mang theo “Ngôn Hi” cùng nhau vào bếp, mà lựa chọn ngồi xuống bên cạnh “Ngôn Cẩn” cùng nhau xem TV.
Nội tâm Ngôn Cẩn nổi giận bất bình, quả nhiên người phụ nữ này cùng Tần Văn Châu không giống nhau.
Lúc nãy tuy rằng Tần Văn Châu cũng kêu Ngôn Hi đi rửa chén, nhưng Tần Văn Châu cũng không giống người phụ nữ này cái gì cũng không làm mà ngồi nhàn nhã xem TV, mà bà cũng đi theo Ngôn Hi bận việc.
Lúc này đột nhiên Ngôn Cẩn cảm giác được “Ngôn Cẩn” ở trong mơ đột nhiên quay đầu nhìn về hướng “Ngôn Hi”.
Lại một lúc sau, Ngôn Cẩn cảm giác được nội tâm mình hiện lên một cảm trận cảm xúc phức tạp, ngay lúc Ngôn Cẩn muốn nắm bắt lấy cảm xúc này, một trận chuông báo thức liền vang lên.
Ngôn Cẩn mở mắt ra, ngoài cửa sổ là ánh mặt trời, mà mới vừa rồi là tiếng chuông báo thức cô đã cài đặt vang lên.
Ngôn Cẩn cầm lấy di động tắt chuông báo thức.
Thật ủ rũ, vừa nãy thiếu chút nữa cô liền có thể cảm nhận được cái cảm giác kia là gì, kết quả đều bị cái đồng hồ này phá hư.
Sớm biết như vậy đêm qua cô liền không cần cài chuông báo thức, dù sao hôm nay cũng là thứ bảy, hơn nữa Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu cưng chiều cô như vậy, cô có ngủ đến giữa trưa 12 giờ, trừ bỏ hai người kêu cô dậy ăn cơm, thời điểm khác đều không quấy rầy.
Trong lòng thầm tiếc hận một lúc, Ngôn Cẩn vẫn là ngoan ngoãn từ trên giường bò dậy, đi nhà vệ sinh rửa mặt.
Đương nhiên, tuy rằng đã cài báo thức, Ngôn Cẩn vẫn là người rời giường muộn nhất nhà họ Ngôn.
Tần Văn Châu lúc này đã ở trong bếp chuẩn bị cơm sáng, còn lại Ngôn Thành ngồi ở phòng khách dò hỏi Ngôn Hi cái gì đó.
Ngôn Cẩn không cần hỏi, chỉ vừa ra cửa liền thấy Ngôn Thành cùng Ngôn Hi đang nói chuyện ở ghế sô pha, cô liền biết Ngôn Thành vừa rồi đang hỏi Ngôn Hi biểu hiện của mình ở trong trường học.
Nhưng cô vẫn giả bộ cái gì cũng không phát hiện ra, chậm rì rì đi nhà vệ sinh rửa mặt.
Phòng khách bên này, Ngôn Thành nhìn đến con gái không chú ý đến mình trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó tiếp tục hỏi Ngôn Hi sự việc trong trường.
Vừa rồi hắn chính là nghe được Tiểu Hi nói trong trường có bạn học nam chặn Tiểu Cẩn lại, muốn bày tỏ cùng Tiểu Cẩn.