Editor: Linh Kim
Có lẽ hiện tại là thân thể trẻ con, trải qua hơn một giờ trên xe trở về, Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy ngồi trên giường trong phòng một hồi liền cảm thấy cơn buồn ngủ lan tới tứ chi.
Giường đệm dưới thân mềm mại cực kỳ, chăn mệm hồng nhạt còn phảng phất mang theo hơi thở của ánh mặt trời.
Tần Văn Châu đã từng nói qua với Ngôn Cẩn, chăn của cô đã được cố ý phơi dưới ánh mặt trời một ngày.
Dưới hoàn cảnh thoải mái như thế, Ngôn Cẩn thực tự nhiên mà phóng túng chính mình bò đến trên giường mà ngủ.
Một đứa trẻ luôn là buồn ngủ nhiều như thế.
Chờ đến thời điểm Ngôn Cẩn mở mắt ra, đồng hồ treo trên tường đã chỉ tới hướng 4 giờ.
Ngôn Cẩn từ trên giường ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt, lại dùng tay vịn đỡ chính mình bởi vì ngủ mà trở nên tán loạn đầu tóc, sau đó mới bò xuống giường, hướng về ngoài cửa phòng ngủ đi qua.
Trong phòng khách, Tần Văn Châu đang ngồi ở trên sô pha gọi điện thoại, nhìn đến Ngôn Cẩn từ phòng ra tới, Tần Văn Châu trên mặt lộ ra một cái tươi cười.
Sau đó đối với người đầu kia trong điện thoại đáp: “Tốt, cô Vương tôi đã biết. Thật là xin lỗi, cô cũng biết là Tiểu Cẩn hôm nay mới xuất viện, cho nên mới chậm trễ một chút thời gian, phiền toái đến cô a."
Ngôn Cẩn đi tới bên người Tần Văn Châu, ngẩng đầu lên nhìn bà.
Trong lòng lại đối với những câu nói của Tần Văn Châu tự hỏi một chút.
Sau đó liền phản ứng lại Tần Văn Châu là có ý tứ gì.
Cô từng xem hồ sơ thân phận của chính mình, nguyên chủ cùng chị gái Nguyên Hi năm nay đều đã 6 tuổi.
Ngôn Hi hiện tại ở trên trong lớp lá của nhà trẻ, cách tiểu khu nhà mình không xa.
Lúc trước Ngôn Hi ở bệnh viện hai ngày, sau đó bị Tần Văn Châu đưa về nhà đi học.
Mà nhà trẻ Ngôn Hi tan học chiều là ba giờ.
Nhưng hiện tại Ngôn Cẩn không nhìn thấy thân ảnh Ngôn Hi ở trong nhà.
Thực hiển nhiên, người vừa mới cùng Tần Văn Châu nói chuyện điện thoại là giáo viên mầm non của Ngôn Hi.
Tần Văn Châu tuy không có biểu hiện ra ngoài, nhưng Ngôn Cẩn biết bà có điểm không kiên nhẫn.
Nội tâm không khỏi cảm thấy kỳ quái, không phải đều là con gái của mình sao? Vì cái gì thái độ của Tần Văn Châu liền khác nhau như trời với đất vậy, Ngôn Cẩn theo nội tâm của mình mở miệng nói: "Mẹ, mẹ không đi đón chị sao? Tiểu Cẩn cũng cảm thấy có thể cùng đi chứ?"
Tần Văn Châu nghe vậy do dự một chút, tuy rằng nói khoảng cách nhà trẻ của Ngôn Hi cách nhà mình không xa, nhưng là Tiểu Cẩn vừa mới từ bệnh viện ra tới……
Trong mắt Tần Văn Châu do dự, Ngôn Cẩn nhìn rõ ràng. Bởi vậy không đợi Tần Văn Châu cự tuyệt mình, Ngôn Cẩn lại một lần nữa mở miệng nói.
"Mẹ, con thật lâu không có đi ra ngoài." Âm thanh Ngôn Cẩn đáng thương vô cùng.
Cô cũng duỗi tay kéo ống tay áo Tần Văn Châu, dùng cặp mắt to ngập nước mong chờ nhìn Tần Văn Châu.
Không thể không nói, là một nữ phụ trà xanh trong một quyển ngôn tình cẩu huyết, dung mạo của thân thể Ngôn Cẩn chính là thập phần xuất chúng.
Đương nhiên, dung mạo của cha mẹ là Tần Văn Châu cùng Ngôn Thành dĩ nhiên cũng không kém.
Bởi vậy, đương thời điểm Ngôn Cẩn đáng thương vô cùng nhìn Tần Văn Châu như vậy, Tần Văn Châu lập tức liền mềm lòng.
Bà có chút bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi Ngôn Cẩn: "Tốt, tốt, đừng nhìn ta như vậy, mẹ mang con đi còn không được sao!"
"Mẹ tốt nhất!"
Được đáp án mình mong muốn, Ngôn Cẩn cũng không keo kiệt ngôn ngữ ca ngợi Tần Văn Châu.
Tần Văn Châu sờ sờ mặt cô, sau đó mới đứng dậy lấy giấy thông hành của nhà trẻ tới.
“Đi thôi.” Tần Văn Châu duỗi tay kéo tay Ngôn Cẩn lại.
Ngôn Cẩn vui sướng đi theo bên cạnh Tần Văn Châu.
Ở bệnh viện hơn nửa tháng, cô chính là thật sự bị nghẹn chịu không nổi.
Nhà trẻ Ngôn Hi cách nhà không sai biệt lắm 10 phút đi bộ.
Chờ đến thời điểm Tần Văn Châu cùng Ngôn Cẩn tới, nhà trẻ trừ bỏ còn hai cô giáo cùng thân ảnh nho nhỏ của Ngôn Hi, đã không còn ai khác.
Ngôn Hi cúi đầu, không biết đang nhìn cái gì.
Bên cạnh cô là hai cô giáo đều là có dáng vẻ đang lo lắng.
Thẳng đến khi nhìn thấy Tần Văn Châu, hai cô giáo này mới xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tần Văn Châu cùng Ngôn Cẩn đến gần, hai cô vội vàng đi lên đón.
"Mẹ Ngôn Hi, xem như cô đã tới."
Nhà trẻ bọn họ hôm nay muốn tổ chức một hội nghị, yêu cầu tất cả các giáo viên đều phải tham gia.
Hiện tại đồng nghiệp các cô đã vào họp, liền còn lại hai cô còn phải ở chỗ này chiếu cố Ngôn Hi không có người tới đón.
Nghe được âm thanh của cô giáo, Ngôn Hi mới phát hiện mẹ tới đón mình.
Cô ngẩng đầu lên, thời điểm nhìn đến Ngôn Cẩn mắt có điểm sáng lên, sau đó nói: "Tiểu Cẩn, em rốt cuộc trở về rồi!"
Ngôn Cẩn đối với Ngôn Hi hảo cảm vẫn là rất cao, bởi vậy nghe được Ngôn Hi kêu chính mình. Cô lập tức quay đầu lại hướng Ngôn Hi ngoan ngoãn tươi cười.
"Chị."
Mà bên này Tần Văn Châu đối với hai cô giáo cảm tạ xong, lúc này sắc mặt có chút không tốt tới người bên cạnh Ngôn Cẩn.
Thời điểm đối mặt với Ngôn Hi, Tần Văn Châu liền không có sắc mặt tốt.
Thực hiển nhiên, đối với cái mang cho bà "phiền toái", Tần Văn Châu không hề cao hứng.
Ngôn Hi nhìn nhìn bà, vốn một bụng câu muốn nói cùng em gái, lúc này một chữ cũng không nói ra được.
Ngôn Cẩn do dự một chút, hô một tiếng "Mẹ."
Tần Văn Châu cơ hồ là lập tức quay đầu về phía Ngôn Cẩn nói:
"Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?"
Thân thể Ngôn Cẩn không có việc gì, bất quá cô nhìn người bên cạnh mình một chút, thấy ánh mắt Ngôn Hi cẩn thận nhìn Tần Văn Châu.
Hơi suy tư một chút, liền cắn cắn môi, làm bộ lấy tay bưng trái tim mình.
Nói: "Mẹ, con có chút khó thở."
Tần Văn Châu nghe vậy quả nhiên biểu tình trở nên khẩn trương, bà bước chân lại ngồi xổm xuống trước mặt Ngôn Cẩn, trên mặt nôn nóng mắt thường cũng có thể thấy được.
"Trái tim? Trái tim đau làm sao? Không được, chúng ta đi bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện." Tần Văn Châu nói năng có chút lộn xộn.
Ngôn Cẩn thấy thế ngây người một chút, cô kỳ thật chỉ là muốn làm Tần Văn Châu dời đi một chút lực chú ý mà thôi, không cần luôn hướng Ngôn Hi gây phiền toái, nhưng cô không nghĩ phản ứng lại lớn như vậy.
Nghe được Tần Văn Châu muốn đem mình đến bệnh viện, da đầu Ngôn Cẩn lập tức tê dại, sau đó vội vàng nói: "không cần đâu mẹ, con chính là có điểm mệt mỏi, muốn mẹ ôm con."
Đời trước cơ thể chính là khỏe mạnh, trừ bỏ vài lần cảm mạo thông thường, đúng là cô chưa từng ở bệnh viện quá lâu.
Nhưng đời này vừa tỉnh dậy thân thể đã ở trong bệnh viện, sau đó là nằm viện hơn nửa tháng.
Càng không nói đến trải qua đủ thứ trị liệu, tóm lại đáy lòng Ngôn Cẩn vẫn là kháng cự chuyện đi bệnh viện.
Nghe xong Ngôn Cẩn giải thích, thái độ Tần Văn Châu đang nôn nóng mới xem như hòa hoãn xuống.
Bất quá bà cũng không muốn Ngôn Cẩn tự đi đường, trực tiếp không màng Ngôn Cẩn cự tuyệt đem Ngôn Cẩn ôm lên.
Ngôn Cẩn phản kháng không có kết quả, lại chú ý tới Ngôn Hi một bên nhìn mình bằng biểu tình hâm mộ.
Không kìm được đem mặt mình vùi vào trong cổ Tần Văn Châu.
Đoạn đường về nhà này cũng không tính là xa.
Chờ đến về đến nhà, chính mình bị Tần Văn Châu đặt tới trên giường, lúc sau mới cảm nhận được trên mặt mình là cảm giác nóng rát.
Cơm trưa giữa trưa còn dư lại một chút, bởi vậy Tần Văn Châu cũng không tốn tâm tư đi nấu cơm cho Ngôn Hi, mà trực tiếp đem phần cơm thừa này hâm nóng lại, đưa cho Ngôn Hi ăn.
Ngôn Hi không cảm thấy này có cái gì không đúng.
Rốt cuộc cô khi còn nhỏ hơn, thân thể em gái càng kém hơn, cô đại bộ phận đều sẽ như thế này.
Nhưng đối với Ngôn Hi vẫn có điểm cảm thấy khác lạ.
Đặc biệt là cách Tần Văn Châu đối đã với cô hoàn toàn khác với Ngôn Cẩn.
Thời điểm Ngôn Hi ăn cơm chiều, Ngôn Thành đã trở về.
Hắn vừa vào cửa nhìn đến Ngôn Cẩn, liền trực tiếp xông lên cho Ngôn Cẩn một cái ôm.
"Tiểu công chúa của ba, đã lâu không thấy, có nhớ ba ba không?"
Ngôn Thành tự mình mở một công ty về internet, trước đó vài ngày, công ty hắn có một đơn hàng lớn nên không thể chạy đi chạy lại hai đầu bệnh viện và nhà.
Tần Văn Châu dứt khoát kêu Ngôn Thành về nhà, một bên lo công việc, một bên lo cho Ngôn Hi.
Chính bà thì lưu lại bệnh viện nhi luôn để lo cho Ngôn Cẩn.
Đời trước Ngôn Cẩn có không ít bạn trai, cũng trong đó có số ít tiếp xúc thân mật.
Nhưng mấy người kia đều là lấy thân phận người yêu.
Lại nói tiếp hành động của Ngôn Thành, thật đúng là lần đầu cho Ngôn Cẩn cả hai đời cảm nhận cảm giác yêu thương của trưởng bối.
Từ lúc xuyên qua thế giới này, lần đầu tiên tâm luôn bất an của Ngôn Cẩn vững vàng đặt xuống.
Ngôn Cẩn vươn tay, vòng tay ôm cổ Ngôn Thành.
Sau đó nhỏ giọng trả lời Ngôn Thành: “Có nhớ.”
Ngôn Thành nghe vậy, cười cười, xoa xoa tóc của Ngôn Cẩn, lúc này mới đối với Tần Văn Châu giận dỗi nói: “Có gì ăn hay không? Hôm nay vội vàng một ngày, giữa trưa cũng không có thời gian ăn cơm, đói chết anh.”
Tâm tình hiện tại của Tần Văn Châu tốt, bà gật gật đầu: “Anh chờ một chút, em đi làm cho anh.”
Ngôn Thành nghe vậy vui vẻ, hắn liếc mắt nhìn Tần Văn Châu một cái, có chút giống bộ dạng đắc ý dạt dào.
“Chuyện kia tất nhiên thành công, như thế nào, em còn chưa tin chồng của em a.”
Ngôn Thành mở miệng, cũng đi theo Tần Văn Châu đi vào trong bếp.
Ngôn Cẩn liếc mắt ngắm nhìn cả hai một cái, thức thời không quấy rầy thế giới vợ chồng hai người.
Ngôn Hi nhìn đến cha mẹ đều đi rồi, mẹ cũng không rảnh lo giáo huấn mình, lúc này mới xoay người nói với Ngôn Cẩn: “Em gái, có muốn vào phòng chị chơi một lát không?”
Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn cũng không có ở cùng một chỗ.
Bọn họ ở tại một căn nhà tam thất lớn, Ngôn Thành Tần Văn Châu hai người ở một gian, Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn mỗi người một gian.