Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 40:




Editor: Linh Kim
Lòng mang cảm giác cải trắng mình nuôi tốt bị heo rừng ăn mất, Ngôn Thành tiếp tục truy vấn Ngôn Hi.
“Sau thế nào? Tiểu Cẩn có đồng ý đối phương không?”
Ngôn Hi lắc lắc đầu, kinh ngạc nói: “Ba ba nghĩ cái gì vậy? Tiểu Cẩn mới nhỏ như vậy sao có thể đi yêu đương, nam sinh kia còn chưa kịp bày tỏ đâu, Tiểu Cẩn đã cự tuyệt hắn.”
“Như vậy sao, ta liền yên tâm rồi.” Ngôn Thành nghe vậy không khỏi thử phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa vặn lúc này Tần Văn Châu đã đem cơm sáng làm xong, rất đơn giản là màn thầu cùng cháo trắng.
Ăn cơm xong, Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu lại bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.
Lúc trước bọn họ đã lên kế hoạch cuối tuần này mang Ngôn Cẩn đi bệnh viện kiểm tra.
Tần Văn Châu một bên lấy các loại giấy tờ của Ngôn Cẩn, một bên nói: “Liền đi bệnh viện nhân dân đi, anh họ em mấy năm trước đã điều đến bên kia làm, để hắn xem bệnh cho Tiểu Cẩn em tương đối yên tâm.”
Ngôn Thành có chút do dự: “Chính là anh nghe nói bệnh viện nhân dân đăng ký rất khó, em chưa nói trước anh liền cũng không chuẩn bị, chẳng lẽ anh họ còn có thể lén lút cho chúng ta vào? Cái này cũng không hợp quy củ sao?”
Tần Văn Châu bị Ngôn Thành chọc cười: “Anh nghĩ cái gì vậy? Em nếu đã nói với anh khẳng định em đã làm tốt hết thảy. Anh cứ yên tâm đi, em lúc trước đã nhờ anh họ hỗ trợ lấy cho em một cái hẹn, chính là hôm nay. Cho nên đợi lát nữa chúng ta trực tiếp mang theo Tiểu Cẩn đi bệnh viện là được.”
Ngôn Thành thở phào nhẹ nhõm một hơi, yên tâm nói: “Vậy là tốt rồi.”
Ngôn Cẩn đối với việc này cũng không có ý kiến gì, cô chỉ đi kiểm tra một chút, cũng không phải bệnh nặng thêm, tự nhiên cũng không đáng để Ngôn Hi đi theo mình lãng phí thời gian.
Ngôn Cẩn nghĩ như vậy, bởi vậy cuối cùng cho dù Ngôn Hi muốn cùng theo em gái tới bệnh viện, cô vẫn bị mọi người vô tình để lại ở nhà.
Bệnh viện nhân dân thành phố Tĩnh An không hổ là bệnh viện bận rộn nhất thành phố Tĩnh An, Ngôn Cẩn mới vừa đi đến sảnh bệnh viện, liền bị biển người tấp nập làm cho kinh ngạc một chút.
Bất quá còn may bọn họ có Tần Văn Châu đã tìm bác sĩ Tần hỗ trợ, cho nên đợi một hồi liền đến phiên Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn cùng bác sĩ Tần vẫn rất là quen thuộc, bởi vậy cô vừa vào cửa liền nghe được âm nhanh nhu hòa của bác sĩ Tần chào hỏi cùng cô.
“Tiểu Cẩn tới à, bác chính là đã lâu không có thấy Tiểu Cẩn.”
Ngôn Cẩn nhấp môi cười cười, tiến đến trước mặt bác sĩ Tần lấy lòng kêu: “Bác họ, cháu rất nhớ người nha.”
Trong lòng Ngôn Cẩn vẫn là thực sự cảm tạ bác sĩ Tần, nếu không phải mấy năm gần đây bác sĩ Tần vẫn luôn nỗ lực hỗ trợ điều dưỡng cơ thể cô, cô cũng không thể bình bình an an sống đến giờ.
Bởi vì bác sĩ Tần còn đang đi làm, thời gian xem bệnh có hạn, cho nên Tần Văn Châu cùng bác sĩ Tần lại hàn huyên thêm hai câu liền để bác sĩ Tần kiểm tra thân thể Ngôn Cẩn.
Một lát sau, dưới ánh mắt khẩn trương của Tần Văn Châu, bác sĩ Tần ôn hòa cười cười, sau đó đưa kết quả khiến Tần Văn Châu yên tâm.
“Trạng thái thân thể của Tiểu Cẩn so với trước càng tốt hơn, em họ cứ yên tâm đi, chỉ cần vẫn luôn duy trì như vậy, con bé sẽ không xảy ra chyện gì.”
Tần Văn Châu nghe vậy lập tức yên tâm, đối với bác sĩ Tần cảm tạ mãi.
Vừa vặn lúc này thời gian xem bệnh cũng đã qua, bác sĩ Tần còn có không ít bệnh nhân cần tiếp đãi.
Bởi vậy sau khi Tần Văn Châu thương lượng xong bữa trưa mời bác sĩ Tần ăn cơm xong, liền vội vàng mang theo Ngôn Cẩn rời khỏi phòng bệnh.
Ngôn Thành cũng không có cùng vào bệnh viện, Tần Văn Châu lúc trước muốn mời bác sĩ Tần ăn cơm, bởi vậy hắn bị Tần Văn Châu phái đi tìm quán đồ ăn Trung Quốc gần bệnh viện.
Ngôn Cẩn đi theo Tần Văn Châu đi ra ngoài, trên đường gặp không ít cảnh phụ huynh mang theo con đến xem bệnh.
Mà những đứa trẻ này phần lớn là bệnh tim.
Tần Văn Châu nhìn đến những đứa trẻ, không khỏi cảm thán một câu.
“Chỉ tiếc khi con còn nhỏ mỗi khi đến thời điểm làm phẫu thuật, tình huống của trái tim liền chuyển biến xấu, bằng không lúc trước con liền phẫu thuật trái tim xong, hiện tại cũng không chịu khổ như vậy.”
Ngôn Cẩn nghe vậy cũng gật gật đầu đi theo, nói thật thân thể của cô bệnh tim cũng không xem là loại đặc biệt nghiêm trọng, khi còn nhỏ liền làm phẫu thuật mà nói, kỳ thực tỷ lệ thành công vẫn là rất lớn.
Nhưng không biết vì cái gì, khi Ngôn Cẩn còn nhỏ, mỗi khi Tần Văn Châu cùng bệnh viện sắp xếp tốt thời gian làm phẫu thuật cho Ngôn Cẩn, trước một hai ngày trạng thái trái tim của Ngôn Cẩn luôn là đột nhiên chuyển biến xấu.
Tình huống thân thể xấu đi cho nên giải phẫu cũng không thể tiếp tục tiến hành rồi.
Cũng bởi vậy, bệnh tim của Ngôn Cẩn vẫn luôn kép dài tới hiện tại.
Mà Tần Văn Châu đã trải qua vài lần thất vọng, sau đó cũng không dám lại mang Ngôn Cẩn hẹn trước lịch giải phẫu.
Vì cái gì mỗi lần đều sẽ như vậy, thật ra Ngôn Cẩn cũng có suy đoán.
Đó là bởi vì thân phận của cô ở cốt truyện đều là một cái trà xanh có bệnh tim.
Nếu cô đem bệnh tim trị hết, chẳng phải liền không phù hợp với cốt truyện?
Cho nên nói, sở dĩ mỗi một lần Ngôn Cẩn muốn làm phẫu thuật thì bệnh tình luôn đột nhiên chuyển biến xấu, đó là bởi vì ý chí trong thế giới này phá rối từ bên trong.
Lúc sau Ngôn Cẩn đi theo Tần Văn Châu rời bệnh viện, ra tới bên ngoài cũng không tìm được thân ảnh Ngôn Thành, hiển nhiên hiện tại đối phương chưa quay lại.
“Sao lại thế này? Chúng ta đều đã đi lâu như vậy, cha con sao còn chưa trở về.” Tần Văn Châu oán giận một câu trong miệng.
Sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Ngôn Thành, nhưng thời gian qua đã lâu bên kia mới nhận điện thoại.
Ngôn Cẩn đứng bên người Tần Văn Châu, nhìn đối phương đang không vui hỏi: “Ngôn Thành, anh sao lại thế này, em cùng Tiểu Cẩn đều đã từ bệnh viện ra tới.”
Bởi vì Tần Văn Châu bật loa ngoài, cho nên Ngôn Cẩn cũng có thể nghe được âm thanh bên Ngôn Thành.
Bên cạnh Ngôn Thành tựa hồ có người, hắn đối với đối phương nói một câu xin lỗi, sau đó với trả lời câu hỏi của Tần Văn Châu.
“Anh gặp một người quen, cho nên mới chậm trễ một chút thời gian.” Ngôn Thành nói.
“Người quen? Là ai?”
Ngôn Thành tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, hắn do dự một chút mới nói: "Lăng tổng của tập đoàn Trọng Phong cùng người nhà của hắn, hắn vừa vặn cũng tới chỗ này ăn cơm, anh chạm mặt phải tiến tới chào hỏi một chút, hàn huyên vài câu.”
Tập đoàn Trọng Phong? Lăng Tổng?
Tần Văn Châu một hồi mới ý thức được vì cái gì Ngôn Thành nói chuyện với bà lại thật cẩn thận như vậy.
Con trai Lăng Tổng này còn không phải hôm khai giảng lần trước, mang theo một đám côn đồ, sau đó làm hại Tiểu Cẩn của bà trực tiếp tái phát bệnh tim sao.
Sắc mặt Tần Văn Châu lập tức khó coi, chỉ là bà còn nghĩ lưu lại cho Ngôn Thành chút mặt mũi, liền cố nén giận hỏi Ngôn Thành: “Vậy anh hiện tại ôn chuyện xong rồi chứ? Có đặt được bàn không? Em cùng anh họ cũng sắp tan tầm, anh nhanh trở về đón chúng ta.”
Ngôn Thành ở đầu điện thoại do dự một chút, sau đó di động Tần Văn Châu truyền đến một trận âm thanh đi lại.
Tựa hồ Ngôn Thành cầm di động tránh đám người.
Một lát sau Ngôn Cẩn lại nghe được âm thanh của Ngôn Thành từ di động của Tần Văn Châu truyền tới.
”Bà xã, Lăng tổng mời chúng ta ăn cơm, anh đáp ứng rồi.”
“Anh đáp ứng rồi?”
“Thực xin lỗi bà xã, anh cũng không có biện pháp, nhưng sắp tới công ty chúng ta có dự án hợp tác cùng tập đoàn Trọng Phong, anh không thể hạ mặt mũi của đối phương.”
Tần Văn Châu nghe vậy, bà tuy không thích người nhà họ Lăng, thì bà vẫn phân rõ nặng nhẹ.
Việc của công ty Ngôn Thành bà đều không nhúng tay, bởi vậy lúc này mới biết được Ngôn Thành lại cùng với tập đoàn Trọng Phong hợp tác.
Tần Văn Châu mím môi, hỏi: “Anh liền không có nói với họ chúng ta hôm nay là mời người ăn cơm?”
Nói như vậy, liền chính là người không có mắt, biết người ta đã có hẹn cũng không nên tiếp tục quấy rầy người ta ăn cơm.
Ngôn Thành nghe vậy cười khổ nói: “Anh đương nhiên nói nha, chỉ là anh cũng không biết Lăng tổng hôm nay phát điên cái gì, liền không có ý định buông tha, thế nhưng nói chúng ta có thể mang theo khách nhân đi cùng. Đây không phải là làm bậy sao!”
Một bên Ngôn Cẩn nghe đến đó trong lòng lại hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.