Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 48:




Editor: Linh Kim
(Xin lỗi mn mình up thiếu 1 chương là chương 46, cho nên mình đã chỉnh sửa và thêm vào cho đúng, cho nên chương 47 đẩy lên làm 48)
Cửa sắt va chạm trên bước tường bên cạnh, phát ra tiếng vang rất lớn, toàn bộ lớp học vì điều này mà an tĩnh một mảng.
Ngôn Cẩn thầm nghĩ rốt cuộc cũng tới rồi, sau đó liền gương mắt hướng về phía cửa phòng học.
Một dáng người cao gầy, cũng không giống học sinh ban nhất ăn mặc đồng phục quy củ, mà là mở rộng khóa kéo đồng phục, trực tiếp khoe áo sơ mi trên trong, mái tóc ngắn bộ dạng nghịch ngợm xuất hiện trong mí mắt của Ngôn Cẩn.
Phía sau cô gái này, còn có một cô gái tóc dài nhu thuận rối tung ngang lưng, là một cô gái xinh đẹp.
Vương Thư Ý vừa lòng nhìn thoáng qua vì hành động đá chân của mình mà phòng học ban nhất yên tĩnh một mảnh, sau đó thong thả ung dung đi tới trong phòng học, đứng trước bục giảng.
Trần Linh đi theo phía sau Vương Thư Ý, thoạt nhìn cô thật ôn ôn nhu nhu, nhưng ánh mắt rơi xuống đám nữ sinh ban nhất lại có vẻ cực kỳ lãnh đạm.
Lúc sau nhìn thấy tầm mắt mọi người đều bị mình hấp dẫn lại, Vương Thư Ý mới mở miệng.
Cô ta mở miệng nói một câu, liền xác định chính xác mục tiêu.
“Ai là Ngôn Cẩn? Tự mình đứng ra, tính tình của tôi không tốt lắm, không hy vọng lãng phí thời gian ở chỗ này, còn hy vọng vị học muột này tự giác một chút.”
Ánh mắt Vương Thư Ý có lực áp bách rất lớn trượt qua trên người các nữ sinh ban nhất.
So với các cô gái nhỏ của lớp này, Vương Thư Ý liền có vẻ muốn thành thục hơn nhiều.
Lập tức có mấy ánh mắt của học sinh không khống chế được dừng lại ở trên người Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn có chút trào phúng cong cong môi, nếu hôm nay ngồi ở chỗ này không phải là cô mà là một cô bé vừa lên cao trung. Chỉ sợ cô bé kia hiện tại dưới bức bách của Vương Thư Ý đã sớm bắt đầu lo sợ không yên.
Chỉ tiếc hôm nay bị Vương Thư Ý đến gây phiền toán, lại chính là Ngôn Cẩn đã sống hai đời người.
Không chờ đến ánh mắt Vương Thư Ý chuyển đến trên người mình, Ngôn Cẩn liền trực tiếp từ chỗ ngồi của mình đứng lên.
“Tôi chính là Ngôn Cẩn, xin hỏi học tỷ có chuyện gì sao?”
Âm thanh thanh thúy vang lên trong phòng học, ánh mắt Vương Thư Ý cùng Trần Linh tự nhiên trong một khắc đều rơi xuống trên người Ngôn Cẩn.
Vương Thư Ý nhìn diện mạo của Ngôn Cẩn rõ ràng trong một khắc, không tránh khỏi dâng lên một chút thần sắc ghen ghét.
Cô ta nghiêng nghiêng đầu nhìn Trần Linh bên cạnh mình một cái, nội tâm không khỏi không nổi lên ác ý.
Lại là một cái bạch liên hoa, thật là đen đủi.
Mà thời điểm Trần Linh nhìn đến Ngôn Cẩn, ý cười trên mặt liền thiếu chút nữa không thể suy trì.
Đây là Ngôn Cẩn?
Chính là không phải Lăng Phong đã nói qua hắn không thích kiểu con gái nhu nhược giống Trần Linh cô ta sao?
Như vậy vì cái gì cô ta thì không được, còn cô gái tên là Ngôn Cẩn này liền có thể đây?
Đối mặt với hai học tỷ đang đứng trên bục giảng, trên mặt Ngôn Cẩn thế nhưng vẫn là một mảnh tự nhiên, như thể chính mình không có nhìn thấy ác ý trên mặt đối phương.
Ánh mắt Vương Thư Ý lại từ trên người Trần Linh sang trên người Ngôn Cẩn.
Cô ta từ trên bục giảng đi xuống, thẳng xuống đến trước bàn Ngôn Cẩn mới dừng lại.
Dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá Ngôn Cẩn một vòng quanh thân xong, trong miệng Vương Thư Ý mang theo chút lời lẽ châm biếm.
“Nghe nói cô cùng Lăng Phong yêu nhau?”
Ngôn Cẩn ngẩng đầu nhìn Vương Thư Ý một cái, sau đó nội tâm cảm thấy một trận thất vọng.
Thiếu nữ lớn lên xinh đẹp tươi mát như vậy, như thế nào mắt liền bị mù coi trọng Lăng Phong vậy?
Nhưng ngoài mặt, Ngôn Cẩn lại biểu hiện như là lần đầu tiên nghe được điều này từ trong miệng Vương Thư Ý.
Cô có chút kinh ngạc nâng mắt, nghi hoặc hỏi Vương Thư Ý: “Tôi cùng Lăng Phong học trưởng yêu nhau? Học tỷ này, tôi căn bản không thân thiết với Lăng Phong học trưởng nha, có phải là chị hiểu lầm cái gì.”
Biểu tình của Ngôn Cẩn vẫn rất trầm tĩnh.
Cô gái mười sáu mười bảy tuổi, trên mặt treo một nụ cười nhu nhược, làm lòng người dâng lên một loại thương tiếc.
Vương Thư Ý nhìn thấy trên mặt Ngôn Cẩn hiện ra nụ cười liền cảm thấy có chút lung lay tâm thần.
Kỳ thực cô gái hôm nay mình tới gây chuyện, Vương Thư Ý không thể không thừa nhận cô gái tên là Ngôn Cẩn này thật sự có gương mặt xinh đẹp phù hợp với thẩm mỹ của đàn ông.
Chờ đến khi nhìn Ngôn Cẩn cười, lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, Vương Thư Ý ý thức được mình thế nhưng bị cô gái trước mặt cười một cái liền ngây người một lúc, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Quả thực là có thủ đoạn, trách không được có thể câu dẫn Lăng Phong.
Từ ngày Lăng Phong chuyển đến ban 32, cha mẹ Vương Thư Ý liền kêu cô ta đi tiếp cận đối phương.
Mà vừa vặn Lăng Phong lớn lên cũng hợp thẩm mỹ của Vương Thư Ý.
Từ ngày bắt đầu vào học, Vương Thư Ý cơ bản đã đem Lăng Phong thành vật trong lòng bàn tay mình.
Lúc trước có một Trần Linh tranh đoạt thì thôi đi, kết quả hiện tại đột nhiên không biết từ đâu ra xuất hiện một học muội không có địa vị gì.
Thế nhưng lại trực tiếp trở thành bạn gái của Lăng Phong, cái này sao Vương Thư Ý không tức giận đây.
Hai mắt trừng trừng nhìn Ngôn Cẩn, Vương Thư Ý mở miệng: “Tôi mặc kệ rốt cuộc cô có quen hắn hay không, cũng mặc kệ tôi có hiểu lầm hay không. Tôi hôm nay tới đây chính là nói cho cô biết, không cần vọng tưởng cùng Lăng Phong có quan hệ, bằng không lúc đó tôi nhất định sẽ làm cho cô đẹp mặt.”
Vương Thư Ý vừa uy hiếp vừa giơ nắm tay lên với Ngôn Cẩn, sau đó hạ xuống trên bàn của Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn nghe vậy trầm mặc một hồi, sau đó khóe miệng gợi lên ý cười.
Ngữ khí của cô vẫn cứ mềm nhẹ: “Học tỷ nói làm tôi cảm thấy rất sợ, chỉ là học tỷ cũng không biết tôi là có bệnh tim bẩm sinh. Đến lúc đó nếu học tỷ dọa tới tôi, làm bệnh tim của tôi tái phát….”
Ngôn Cẩn đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, đứng thẳng tắp đối mặt về phía Vương Thư Ý.
Trong miệng như nhắc nhở: “Nếu tôi nhớ không lầm, học tỷ hiện tại đã thành niên đi, nếu như dưới tình huống học tỷ đã biết tôi mắc bệnh tim, còn trực tiếp dẫn đến bệnh tim của tôi tái phát, nói như vậy phỏng chừng học tỷ phải ở trong ngục giam thành phố Tĩnh An ba năm đấy.”
Uy hiếp! Uy hiếp trần trụi!
Vương Thư Ý nhìn thiếu nữ sắc mặt trầm tĩnh trước mắt, từ trên người đối phương liền cảm nhận được ý uy hiếp thật sâu.
Ánh mắt Ngôn Cẩn dừng ở trên người Vương Thư Ý, trong lòng Vương Thư Ý trực tiếp bốc hỏa.
Cô ta giơ tay mình lên, sau đó liền muốn đánh về hướng Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn nhìn bàn tay đối phương hướng về phía mình, biểu tình cũng không hề sốt ruột.
Cô phảng phất như hảo tâm nhắc nhở: “Đã đến 5 giờ rưỡi, giáo viên liền lập tức tới lớp học, học tỷ tốt nhất là nhanh chóng rời đi nha, bằng không đợi lát nữa muốn rời đi liền không quá dễ dàng đâu.”
Nói xong, Ngôn Cẩn liền lấy tay ôm ngực mình.
“Rốt cuộc hiện tại tôi có chút không thoải mái, đến lúc đó giáo viên tiến vào nhìn thấy, liên lụy đến trên người học tỷ, thật sự làm tôi quá ngượng ngùng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.