Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 53:




Editor: Linh Kim
Lúc này trong phòng học ban 32 năm ba.
Hôm nay Lăng Phong bởi vì trong nhà có chuyện mà làm chậm trễ chút thời gian đến trường, thẳng đến tiết tự học thứ hai của buổi tối bắt đầu hơn phân nửa, hắn mới khoan thai đi vào.
Hiện tại ban 32 cũng không có giáo viên, chỉ có một vị lớp trưởng đang cầm sách bài tập ngồi trên bục giảng một bên duy trì trật tự, một bên làm bài tập của mình.
Nhìn đến Lăng Phong tiến vào, lớp trưởng cũng chỉ đối với hắn ngẩng đầu nhìn đối phương một cái, sau đó cũng không nói gì, để tùy ý Lăng Phong trở lại chỗ của mình ngồi xuống.
Lăng Phong tiến vào phòng học liền bắt đầu cảm giác được không biết vì sao các bạn học đều nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái.
Lúc sau trở lại chỗ ngồi, Lăng Phong trực tiếp dùng chân đạp một chút băng ghế nam sinh ngồi đằng trước.
Bởi vì Lăng Phong không muốn ngồi cùng người khác, cho nên hắn đơn độc ngồi một mình bên cạnh cửa sổ. Nếu muốn hỏi cái gì cũng chỉ có thể hỏi hai người ngồi đằng trước.
Nam sinh bàn trước do dự một chút rồi mới quay xuống, sau đó có chút lấy lòng nói: “Anh Phong, có chuyện gì muốn phân phó sao?”
Lăng Phong nhíu mày nhìn đối phương trong chốc lát, mới nói: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì mấy người xung quanh đều dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn tôi?”
Nam sinh bàn trước nghe được câu hỏi của Lăng Phong có chút kinh ngạc, trước khi mở miệng hắn trộm nhìn thoáng qua về phía hai người Vương Thư Ý cùng Trần Linh.
Sau khi thấy hai người họ cũng không chú ý đến bọn họ bên này, cái nam sinh này mới có chút kỳ quái mà mở miệng hỏi Lăng Phong.
“Anh Phong, em nghe nói anh cùng một học muội đang yêu đương, đây có phải là sự thật không?
Học muội?
Nội tâm Lăng Phong bực bội trong nháy mắt, sau đó mới phản ứng lại người đối phương nói hẳn là Ngôn Cẩn.
Chỉ là hắn cùng Ngôn Cẩn yêu đương khi nào?
Hắn không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này? Nói thẳng!”
Nam sinh đột nhiên bị Lăng Phong bộc phát dọa cho hoảng sợ, sau đó vội vàng tiếp tục nói: “Chính là hôm nay, vừa đến trường thì tin tức anh Phong cùng cái học muội kia yêu đương đã lan truyền khắp nơi, sau đó hai người Vương Thư Ý cùng Trần Linh liền đi ban nhất tìm học muội kia gây phiền toái.”
Lăng Phong nghe đến đó nội tâm kinh ngạc một chút, trực tiếp từ chỗ ngồi đứng lên.
Ngôn Cẩn học muội bị người khác tìm đến gây phiền toái!
“Chuyện khi nào?”
“Là trước khi bắt đầu tiết tự học buổi tối đầu tiên.”
Lăng Phong đem ánh mắt nhìn tới trên người Vương Thư Ý cùng Trần Linh.
Hắn không do dự trực tiếp đi tới trước bàn hai người.
Sau đó sắc mặt khó coi mà nói: “Các cô đi ra đây với tôi.”
Vương Thư Ý cùng Trần Linh liếc nhìn nhau, hai người đều cảm giác được cảm xúc Lăng Phong đang không vui.
Cơ hồ là ngay lập tức, các cô đều ý thức được Lăng Phong đây là vì cô gái năm nhất kia, cho nên tìm đến gây phiền toái.
Lăng Phong nói xong liền trực tiếp ra khỏi phòng học, nội tâm Vương Thư Ý cùng Trần Linh cân nhắc một hồi, cũng lập tức đi theo ra ngoài.
Hai người tự nhiên không dám đắc tội Lăng Phong.
Lăng Phong mang theo Vương Thư Ý cùng Trần Linh đi ra sân sau của khu dạy học năm ba.
Lúc sau tới nơi, Vương Thư Ý cùng Trần Linh đứng sau Lăng Phong không dám lên tiếng.
Tay Lăng Phong nắm cây xanh vô tội trước mặt một chút, sau đó mới xoay người lại hung hăng nói: “Tôi nghe nói các cô tìm Ngôn Cẩn gây phiền toái.”
Đuôi mắt Lăng Phong hơi gợi lên, ánh mắt tràn đầy thần sắc ngoan độc.
Khuôn mặt hắn trầm xuống nói: “Ai cho các cô lá gan này.”
Vương Thư Ý tuy sớm ý thức được rằng nếu Lăng Phong biết cô ta đi tìm cái học muội kia gây phiền toái, thì sẽ tức giận, nhưng cô ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới đối phương sẽ có phản ứng lớn như vậy.
Vương Thư Ý biết được chính mình đã xem nhẹ vị trí của học muội kia trong lòng Lăng Phong.
Tay cô ta giấu trong ống tay áo không khỏi nắm chặt lại, sau đó trên mặt mang một nụ cười cứng đờ. Hướng về Lăng Phong giải thích nói:
“Anh Phong, anh hiểu lầm thôi….. Tôi cùng Trần Linh, chúng tôi chỉ tò mò mặt mũi người mà anh yêu đương trông như thế nào, cho nên mới đến ban nhất nhìn một cái thôi.”
“Nhưng tôi đảm bảo chúng tôi không chạm vào một đầu ngón tay của cô gái kia, có phải anh hiểu lầm cái gì rồi không?”
Vương Thư Ý rũ mắt xuống, trong miệng đầy ý ủy khuất nói: “Dì Phong lúc trước còn nói anh ở trong trường liền chiếu cố cho tôi nhiều đây, kết quả hiện tại Anh Phong đều không tin tưởng tôi.”
Vương thư Ý nói xong, cho Trần Linh một ánh mắt, Trần Linh cũng ngầm hiểu lập tức nói: “Tiểu Ý nói không sai, không tin anh Phong đi ban nhất nhìn thử xem, cô gái kêu là Ngôn Cẩn có bị chúng tôi động vào một đầu ngón tay hay không.”
Tuy rằng ngày thường, ở trước mặt mọi người Vương Thư Ý cùng Trần Linh là đối thủ một mất một còn. Nhưng trên thực tế, nếu bàn về độ hiểu biết đối phương, hai người bọn họ không hổ là cùng nhau lớn lên, hiện tại Vương Thư Ý chỉ cần cho một ánh mắt, Trần Linh liền biết đối phương muốn mình nói cái gì.
Tuy rằng thực tế các cô không phải không muốn động vào Ngôn Cẩn, mà căn bản là không dám động.
Vương Thư Ý cùng Trần Linh nói mấy câu, Lăng Phong nguyên bản còn đang kích động liền bình tĩnh lại.
Trong lòng hắn suy nghĩ, lại nhìn trên mặt Vương Thư Ý cùng Trần Linh là vẻ mặt chân thành, nên tạm thời tin lý do thoái thác của đối phương.
Hơn nữa Lăng Phong cảm thấy, nếu thật sự nghe được tin tức Ngôn Cẩn là bạn gái của mình, hai người này cũng sẽ không ngu xuẩn mà động đến một đầu ngón tay của Ngôn Cẩn, sau đó làm mất thể diện của Lăng Phong.
Đây thuộc về sự tự tin của Lăng Phong.
Lăng Phong mím môi, cũng cảm thấy hành vi của mình vừa rồi quá mức kích động.
Hắn vốn định mở miệng nói xin lỗi với hai người Vương Thư Ý cùng Trần Linh lúc này đang có thần sắc thập phần oan ức, nhưng lòng tự tôn của hắn làm hắn không cách nào mở miệng nói ra những lời này.
Cuối cùng, Lăng Phong vẫn chỉ đối với Vương Thư Ý cùng Trần Linh tò mò hỏi nghe được tin tức hắn cùng Ngôn Cẩn yêu đương ở đâu.
Tuy rằng chính Lăng Phong cũng biết, hiện tại hắn và Ngôn Cẩn kỳ thực cái gì cũng không có. Nhưng không thể phủ nhận chính là, thời điểm Lăng Phong nghe thấy tin tức, nội tâm cũng cực kỳ kích động.
Nếu nói lúc trước Lăng Phong vì ân tình khi còn nhỏ, cho nên vẫn luôn bám theo Ngôn Cẩn, đối với bản thân đến tột cùng muốn làm cái gì hoàn toàn không biết nói thế nào.
Nhưng hiện tại Lăng Phong liền xác định mục tiêu.
Hắn muốn cùng Ngôn Cẩn ở bên nhau, hắn muốn báo đáp đối phương.
Nhìn ánh mắt mong chờ ánh mắt của Lăng Phong, nội tâm Vương Thư Ý liền có chút khó chịu.
Nhà họ Vương yêu cầu đi lấy lòng Lăng Phong, tốt nhất là có thể cùng đối phương ở bên nhau, mẹ của Lăng Phong, Phong Lị lúc trước gặp mặt mình cũng đối với mình tỏ vẻ yêu thích.
Nhưng bọn họ giống như không suy xét đến việc Lăng Phong có nguyện ý ở bên cô ta hay không.
Mà Vương Thư Ý nhìn biểu hiện của Lăng Phong, cô ta liền biết rằng tuy rằng Lăng Phong cùng học muội kia hiện tại không có gì, nhưng khẳng định sau này bọn họ sẽ có gì đó.
Nhận thức được điểm này không khỏi làm nội tâm Vương Thư Ý tuyệt vọng.
Cô ta nhớ tới bác cả cũng chính là tộc trưởng của nhà họ nhà họ Vương đã nói với mình, nếu không lấy lòng được Lăng Phong, tương lai sau khi cô ta thành niên liền phải tùy tiện tìm người để liên hôn.
Vương Thư Ý cắn cắn môi, thập phần không muốn trả lời câu hỏi của Lăng Phong.
Chỉ là hiện tại cô ta cũng không dám đắc tội Lăng Phong, sau đó trầm mặc một hồi liền nói: “Tôi cũng không biết việc này từ miệng ai truyền ra, chỉ biết thời điểm hôm nay chúng tôi tới trường tin tức này đã lan truyền khắp nơi.”
Sau đó đầu óc cô ta liền nóng lên, trực tiếp chạy đến năm nhất tìm học muội kia.
Ai ngời cô gái kia cũng không phải là một người hiền lành gì, cô ta đến không những không chiếm được chỗ tốt, ngược lại còn bị đối phương uy hiếp một phen.
Kỳ thực lúc sau Vương Thư Ý trở về phòng học, đối với việc làm phía trước càng hối hận.
Bất luận thường ngày có biểu hiện hung ác cỡ nào, rốt cuộc Vương Thư Ý cũng vẫn là cô bé mới thành niên.
Hiện tại biết Ngôn Cẩn có bệnh tim, nếu cô ta động vào đối phương, nếu đối phương phát bệnh xảy ra chuyện, như vậy phỏng chừng cô ta sẽ phải ngồi tù.
Vương Thư Ý nguyện ý vì tương lai của mình mà đi tranh đoạt một chút, đi lấy lòng Lăng Phong, nhưng cô ta cũng không muốn vì chuyện này mà từ bỏ tự do trong tương lai của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.