Editor: Linh Kim
Còn may lúc này giáo viên ngữ văn đã bắt đầu đi vào, mới giải cứu Tống Thiên cơ hồ đã bị ánh mắt của các bạn học khác bắn thủng thân thể.
Giáo viên ngữ văn trên bục giảng bắt đầu phân tích các bài giải nhất của các kỳ thi những năm qua.
Ngôn Cẩn nghiêm túc nghe, sau đó cô liền cảm nhận được tay mình đột nhiên bị thứ gì chọc một chút.
Ngôn Cẩn quay đầu nhìn lại thấy một tờ giấy nhỏ, ánh mắt cô từ tờ giấy chuyển qua người ngồi bên cạnh là Tống Thiên.
Tống Thiên nhìn như đang nghiêm túc nghe giảng, nhưng thông qua tay hắn căng chặt trên bàn cùng cánh môi bặm chặt. Ngôn Cẩn liền biết hiện tại đối phương đang khẩn trương.
Ừ…… Ngôn Cẩn không thể không thừa nhận, Tống Thiên có điểm đáng yêu, cô chính là thích điểm này.
Duỗi tay lấy tờ giấy nhỏ Tống Thiên truyền tới, Ngôn Cẩn mở ra, lại đọc rõ ràng chữ viết trên đó, Ngôn Cẩn không nhịn được cười.
【 Tiểu Cẩn, thực xin lỗi, vừa rồi tớ quá kích động, hại cậu bị người ta vây nhìn. 】
Ngôn Cẩn hơi hơi nghiêng đầu nhìn Tống Thiên một cái, quả nhiên đối phương đang dùng khóe mắt nhìn trộm biểu tình của cô.
Nhìn đến Ngôn Cẩn nhìn mình, Tống Thiên lập tức hoang mang rối loạn thu hồi ánh mắt của chính mình.
Trong lòng Ngôn Cẩn không nhịn được cười, sau đó cúi đầu viết một câu trả lời lên giấy. Lại lần nữa đem giấy trả về phía Tống Thiên.
Sau đó liền ngẩng đầu lên nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài.
Tống Thiên nhìn tờ giấy Ngôn Cẩn truyền lại cho mình, nội tâm lại lập tức khẩn trương lên.
Hắn trộm nhìn xung quanh một vòng, nhìn đến các bạn học khác đều không chú ý tới mình. Lúc này mới duỗi tay đem tờ giấy nắm vào trong tay.
Tống Thiên nhìn người bên cạnh đã không chú ý đến mình, có chút thất vọng rũ mi mắt xuống.
Sau đó mới mở tờ giấy lên, ngay sau đó tay hắn giống như buộc chặt lên tờ giấy. Hai tai cũng thực mau đỏ lên.
Dư quang khóe mắt liếc đến một màn này, khóe môi Ngôn Cẩn trộm gợi lên.
Tờ giấy kia cô đã viết mấy chữ.
【 Bộ dáng cậu đỏ mặt thật đáng yêu. 】
Giáo viên trên bục giảng đã giảng bài xong, tùy tiện gọi một học sinh xuống dưới thu các bài văn của các học sinh thu lên.
“Hôm nay chúng ta liền giảng đến đây, mọi người trước hết đem tư liệu tôi cùng các giáo viên khác đã phát nhìn một chút, đây đều là chúng tôi sửa sang lại bài thi viết văn của tỉnh S mấy năm qua, tương đối dễ dàng xác định phương hướng.
“Bài hôm nay các em viết, ngày mai tôi cùng vài giáo viên khác sẽ dành thời gian phê, chỉnh sửa lỗi, đến buổi chiều ngày mai các em liền dành thời gian tới phòng học này, chúng ta liền phân tích bài của mọi người.”
“Tốt, hiện tại tan học. Mọi người đều về phòng tự học đi thôi.”
Tuy rằng trường cao trung thành phố Tĩnh An tương đối coi trọng loại thi đua có thêm ưu tiên thi đại học này, nhưng bọn họ cũng không lấy thi đấu làm chậm trễ thời gian học tập của học sinh.
Mỗi ngày có thể rút ra một chút thời gian phụ đạo bọn học sinh làm văn cũng đã là cực hạn rồi.
Chờ đến khi giáo viên ngữ văn đi rồi, phòng học mới sôi nổi từ chỗ ngồi đứng lên, bắt đầy thu thập đồ đạc của mình, chuẩn bị rời khỏi phòng học.
Tống Thiên một bên bê sách vở của mình lên, một bên nhìn Ngôn Cẩn thu thập đồ của mình. Trên mặt biểu tình cực kỳ do dự.
Ngôn Cẩn đương nhiên không phát hiện biểu hiện hiện tại của Tống Thiên, lúc sau thu thập mọi thứ tốt xong, liền dùng thần thái tự nhiên mà nói với Tống Thiên: “Tiểu Thiên, tớ liền về phòng học trước nha.”
Tống Thiên gật gật đầu, nhìn Ngôn Cẩn lưu loát xoay người rời khỏi phòng hoc.
Hắn theo sau Ngôn Cẩn hai bước, cuối cùng vẫn là không nhịn được mở miệng.
“Tiểu Cẩn, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Ngôn Cẩn vốn dĩ đang chờ Tống Thiên mở miệng, cơ hồ thời điểm Tống Thiên kêu tên mình, Ngôn Cẩn liền dừng chân lại.
Cô quay đầu, như là đối với câu nói trong miệng Tống Thiên rất tò mò.
“Nói cái gì, cậu nói thẳng đi.”
Tống Thiên do dự một chút, nhìn đến trong phòng học các bạn học đã đi hết, hắn mới trộm đến gần Ngôn Cẩn một chút.
Sau đó ngữ khí ngập ngừng nói: “Cậu về sau có thể đừng dùng từ đáng yêu để hình dung tớ không, tớ là con trai!”
Ngôn Cẩn cố tình làm bộ dạng không hiểu: “Tiểu Thiên vốn dĩ rất đáng yêu mà.”
Tống Thiên không biết nên nói với Ngôn Cẩn thế nào, nhưng hắn vẫn kiên trì nói: “Tớ mặc kệ, dù sao Tiểu Cẩn cũng không thể lại nói tớ đáng yêu.”
Ngôn Cẩn cúi đầu như là đang tự hỏi trong chốc lát.
Sau đó dưới ánh mắt mong chờ của Tống Thiên nói: “Vậy được rồi, nếu không thể nói Tiểu Thiên đáng yêu. Như vậy….. Nói cậu có nhan sắc trời ban chính là không có vấn đề đi.”
Tống Thiên:…….
Hắn thật sự tưởng như mình xuyên đến nhà trẻ lớp lá, lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Cẩn liền dõng dạc nâng cao mình một hồi.
Cái gì mà nhan sắc của hắn chính là trời ban, quả thực là bộ dạng ngu ngốc mà.
Bằng không như thế nào hắn sẽ vì cái này mất mặt nhiều lần trước cô gái hắn thích.
Nhìn đến mặt Tống Thiên cơ hồ đều đã đỏ đến muốn bốc khói, Ngôn Cẩn rốt cuộc đại phát từ bi không trêu đùa đối phương nữa.
Cô ho nhẹ: “Được rồi được rồi, Tiểu Thiên, tớ không đùa cậu nữa, nhanh trở về phòng học đi thôi.”
Tống Thiên:?
Lúc này hắn mới phản ứng lại, hóa ra vừa mới nãy là Ngôn Cẩn cố ý trêu đùa hắn.
Thời điểm biết được đều này, Tống Thiên không chỉ không có cảm giác tức giận, ngược lại nội tâm còn cảm thấy có điểm mừng thầm.
Ngôn Cẩn nhìn bộ mặt cao hứng phấn chấn của Tống Thiên, vẫn luôn đi cùng đến hành lang phân ban nhất với ban nhị mới tách ra.
Chỉ là thời điểm vào đến trong phòng học, đột nhiên Ngôn Cẩn phát hiện các bạn học không biết vì cái gì ánh mắt lại có điểm kỳ quái.
Ngôn Cẩn trở lại lại chỗ ngồi của mình, phát hiện sắc mặt của Ngôn Hi cũng có chút khó coi.
Cô quan tâm hỏi: “Chị, phát sinh chuyện gì?”
Ngôn Hi mím môi, tựa hồ là đang sắp xếp lại từ ngữ.
Chỉ là cô quá mức tức giận, nửa ngày đều nói không ra lời.
Tống Vân Kỳ xoay người lại đây nhìn một hồi, có điểm nhìn không được.
Hắn trực tiếp dứt khoát mở miệng thay Ngôn Hi: “Tiểu Cẩn, vừa nãy em không có ở đây, Lăng Phong học trưởng kia lại tìm tới.”
Lăng Phong?
Hắn như thế nào giống âm hồn không tan vậy.
Ngôn Cẩn không khỏi chán ghét nhíu mày.
“Hắn lại tới làm gì?”
Tống Vân Kỳ bĩu môi: “Nói muốn cùng em giải thích một chút, sự việc lúc trước đều không có quan hệ đến hắn, tin đồn yêu đương cũng không phải hắn truyền ra.”
Ngôn Hi lúc này rốt cuộc cũng mở miệng, lời nói mang theo một chút ý vị châm chọc.
“Còn nói đã giáo huấn qua hai cô gái kia, chẳng lẽ cái học trưởng này nói giáo huấn người ta thì không liên quan đến hắn sao? Nếu không phải hắn luôn quấn lấy Tiểu Cẩn, trên người Tiểu Cẩn cũng căn bản không có loại phiền toái đó.”
Tống Vân Kỳ gật gật đầu, thập phần đồng ý cái nhìn của Ngôn Hi.
Ngôn Cẩn chớp chớp mắt: “Chị nói đều đúng.”
Nghe được Ngôn Cẩn nói, Ngôn Hi giống như được mở chốt, đối với Lăng Phong chỉ trích một trận, tâm tình rốt cuộc mới một lần nữa tốt lên.
Cô nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Ngôn Cẩn, yên lặng hạ quyết tâm trong lòng.
Chính mình nhất định phải bảo vệ tốt em gái không bị cái học trưởng kia khi dễ.