Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 71:




Editor: Linh Kim
Vừa lúc này Tống Phương cơm nước xong đã trở lại, cô nhìn đến nét tươi cười xán lạn trên mặt Ngôn Cẩn, có điểm kinh ngạc hỏi: “Tiểu Cẩn, có chuyện gì vậy? Tại sao lại vui vẻ như vậy?”
Ngôn Cẩn nhìn đối phương một cái, chớp chớp mắt: “Ừ…. Thấy được một con thỏ đáng yêu, loại hay đỏ mặt.”
Tống Phương có chút nghi hoặc nhìn quanh xe một vòng: “Con thỏ? Ở đâu? Sao tớ không thấy?"
Ngôn Cẩn vốn dĩ chỉ đùa Tống Phương một câu, không nghĩ rằng đối phương lại nghĩ là thật.
Cô liền thật sự không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Con thỏ chạy đi rồi!”
Nghe được tiếng cười của Ngôn Cẩn, Tống Phương cũng phản ứng lại mình chính là bị đối phương lừa.
Cô không khỏi cảm thấy có chút buồn bực dùng ngón tay búng trán Ngôn Cẩn.
Vừa lúc này Liễu Lâm cũng đi lên xe, thấy một màn như vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Tống Phương vốn đang chuẩn bị nói gì đó, kết quả nghe được Tống Lâm hừ lạnh, cô lập tức cảm thấy không vui.
Hơn nữa mấy ngày nay ở lớp, Liễu Lâm luôn âm dương quái khí với cô. Tống Phương đã nhịn vài ngày, nhưng hôm nay rốt cuộc đã nhịn không nổi nữa.
Cô quay đầu nhìn Liễu Lâm, trực tiếp hỏi: “Liễu Lâm, câu hừ cái gì mà hừ?”
Kỳ thực đây không phải là lần đầu tiên Liễu Lâm đối với Tống Phương âm dương quái khí, nhưng ngày thường Tống Phương ngại trước mặt các bạn học nên cũng liền không tính toán.
Liễu Lâm đã sớm quen cảm giác mình ở trước mặt Tống Phương nói một ít lời khó nghe, Tống Phương cũng chỉ có thể cam chịu cảm giác khó chịu.
Nhưng hôm nay không có trước mặt nhiều bạn học như vậy, Liễu Lâm còn hạ mặt mũi cô như thế, Tống Phương liền có chút nhịn không được.
Mà sau khi Liễu Lâm bị Tống Phương chất vấn, cả người trực tiếp ngây ngốc trong giây lát. Ngay sau đó sắc mặc hắn cũng trở nên khó coi.
Hắn cắn chặt răng trực tiếp đối với Tống Phương trào phúng nói: “Tôi chính là hừ cậu đấy, cũng không nhìn xem đây là đâu, các người liền cãi nhau ầm ĩ, thật là mất mặt người ban nhất.”
Kỳ thực lúc này trên xe cũng có không ít học sinh đã trở về, những người này nhìn một màn xung đột của Liễu Lâm cùng Tống Phương, đều không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa trừ bỏ ba người ban nhất vào chung kết, lớp khác nhiều nhất cũng chỉ có một người trúng cử.
Mà mấy người còn không quen biết bọn họ, Ngôn Cẩn cùng Tống Phương cũng hoàn toàn không biết những người đó. Cho nên muốn khuyên Liễu Lâm cùng Tống Phương, trong khoảng thời gian ngắn mấy người cũng không tìm được lời nói để đi khuyên hai người, Kim Hào lại chưa từ nhà ăn trở về, cũng không thể quản được chuyện này.
Bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn trên xa liền là một mảng yên tĩnh. Chỉ còn nghe được tiếng thở hồng hộc có chút tức giận của Liễu Lâm.
Ngôn Cẩn liếc nhìn Liễu Lâm một cái, tia ghen ghét của đối phương dành cho Tống Phương liền lọt vào mắt Ngôn Cẩn.
Ngôn Cẩn không ngăn được gợi lên một nụ cười.
Thật là làm người “Hoài niệm” nha, đời trước cô cũng từng gặp loại người thế này.
Cho rằng chính mình luôn cao hơn người khác, so với con gái luôn muốn cao quý hơn, tiến xa hơn.
Vốn dĩ Liễu Lâm không đáng để Ngôn Cẩn nói đến, Ngôn Cẩn cũng chỉ xem hắn là không khí, không đi phản ứng lại hắn.
Nhưng hiện tại Ngôn Cẩn đã cùng Tống Phương kết giao, Liễu Lâm lại tìm Tống Phương gây phiền toái như vậy, trong lòng Ngôn Cẩn chính là cũng tương đương với Liễu Lâm tìm cô gây phiền toái.
Càng đừng nói Tống Phương vốn dĩ không làm gì sai, Liễu Lâm chính là tự mình gây sự.
Ngôn Cẩn không khỏi đối với Liễu Lâm cười lạnh một tiếng.
“Chúng tôi nói chuyện thì liên quan gì đến cậu? Cậu cắm miệng vào làm gì? Không phải tự mình đa tình đi.”
Liễu Lâm nghe được cảm thấy khó thở: “Tôi cùng bạn học sơ chung nói chuyện, cùng cậu có quan hệ gì? Cậu cắm miệng vào làm cái gì?”
Câu nói xong, trong lòng Ngôn Cẩn liền vui vẻ trong nháy mắt.
Mặt ngoài lại ở lúc Liễu Lâm mở miệng liền truy vấn đối phương: “Theo như cậu nói, thì tôi là người đứng nhất trong cuộc thi cùng người đứng thứ ba nói chuyện thì liên quan gì đến cậu, cậu cuối cùng cắm miệng vào làm cái gì?”
Liễu Lâm nghe thế liền cảm thấy rơi vào hố sâu, lần trước ở vòng đấu loại hắn đều thua Tống Phương cùng Ngôn Cẩn, có thể nói với hắn đây là điều sỉ nhục lớn nhất.
Mà hiện tại sỉ nhục này lại bị Ngôn Cẩn nói ra một cách trần trụi, sắc mặt Liễu Lẫm liền trắng đi.
“Cậu………..”
Ngôn Cẩn ngẩng đầu cười, lại nói: “Chỉ đứng trên một người.”
“Tôi…….”
Ngôn Cẩn: “94 điểm.”
“Các người……”
Ngôn Cẩn: “Đứng nhất từ dưới đếm lên.”
KO!
Liễu Lâm ghen ghét trừng mắt nhìn Ngôn Cẩn một cái, lại không dám nói thêm gì nữa. Khuôn mặt hắn trầm xuống cùng một nam sinh ngồi ghế sau đổi chỗ. Dứt khoát mắt không nhìn thấy Ngôn Cẩn tâm không phiền.
Ngôn Cẩn bĩu môi, nhìn ánh mắt ai oán của đối phương, chỉ cảm thấy tâm trạng sảng khoái không ít.
Không thể không nói, tuy rằng cách làm vừa rồi cô vừa hiện rất là ấu trĩ, dùng thành tích trào phúng người khác. Nhưng đối mặt với loại người như Liễu Lâm, loại biện pháp này vẫn rất là hữu hiệu.
Cái gọi là đánh rắn phải đánh giập đầu chính là như vậy.
Sau khi Liễu Lâm ngồi ở ghế sau không bao lâu, Kim Hào cũng trở lại.
Hắn lại kiểm kê lại số lượng học sinh một chút, lúc sau xác định không bỏ sót ai, Kim Hào liền hướng tài xế chạy về tỉnh lị.
……….
Mà bên kia, lúc sau Tống Thiên chạy xa khỏi sân thể dục, độ ấm trên mặt rốt cuộc mới hạ xuống.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến ngày mai Ngôn Cẩn mời hắn tới tham dự sinh nhật cô, Tống Thiên liền không nhịn được liền cảm thấy cao hứng, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ ngày mai nên mặc quần áo gì.
Cứ như vậy vừa đi vừa suy nghĩ, Tống Thiên lại một lần nữa đi ra ngoài trường. Sau đó đi mua mấy phần cháo mang về ký túc xá.
Bởi vì hôm nay đồng hồ báo thức của hắn rung lên tương đối sớm, thế là tất sẽ quấy rầy đến bạn cùng phòng nghỉ ngơi, cho nên Tống Thiên từ hôm qua đã cùng với bạn cùng phòng thương lượng xong hôm nay sẽ bồi thường cho bọn họ bằng bữa sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.