Editor: Linh Kim
Thời điểm Ngôn Cẩn còn nghĩ như vậy cô liền cảm giác được tay trái mình là một trận đau đớn.
Thân thể này tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó liền quay đầu về hướng bên cạnh mình.
Lăng Phong đang gắt gao nắm lấy tay cô, chỉ là ánh mắt đối phương nửa điểm cũng không đặt trên người mình trong mộng này, mà đang nhìn chằm chằm trên người Ngôn Hi đang đứng trên sân khấu nhận thưởng.
Trong lòng nổi lên một trận trào phúng, “Ngôn Cẩn” thu hồi ánh mắt của mình.
Tại thời không nói mình trong mộng đang nghĩ thế nói, chỉ nói đến cô nhìn bộ dạng ăn trong chén nghĩ trong nồi của Lăng Phong, cũng đủ làm Ngôn Cẩn cảm thấy ghê tởm.
Lăng Phong tựa hồ nhận ra tâm trạng của “Ngôn Cẩn” không thích hợp, vội vàng quay đầu lại an ủi nói: “Tiểu Cẩn em không cần lo lắng, cô ta chẳng qua là được một cái giải thưởng mà thôi, anh tin nếu Tiểu Cẩn tham gia thì cũng nhất định có thể lấy một giải trở về.”
Nội tâm Ngôn Cẩn cười lạnh một tiếng.
Tạm thời không nói mình ở trong mộng rốt cuộc có muốn tham gia thi viết văn hay không, chỉ nói đến ánh mắt của Lăng Phong nhìn Ngôn Hi ở trên sân khấu, đây hoàn toàn không giống bộ dạng coi thường đối phương.
Ngôn Cẩn cảm thấy chính mình hơi hơi hé miệng tựa hồ muốn nói cái gì đó. Chỉ là ngay sau đó cô liền cảm thấy thân thể mình đong đưa một trận, khuôn mặt Lăng Phong cùng toàn bộ lễ đường đều trở nên vặn vẹo, sau đó biến thành một cái lốc xoáy.
Ngôn Cẩn mông lung mở mắt liền thấy khuôn mặt Tống Phương đang lo lắng nhìn cô.
Phía sau Tống Phương, vẻ mặt của thầy giáo ngữ văn Kim Hào cũng là thần sắc lo lắng.
“Tiểu Cẩn cậu làm sao vậy? Vừa rồi tớ kêu cậu thế nào cũng không tỉnh.”
Tống Phương vỗ vỗ ngực nghĩ mà có chút sợ.
Vừa rồi Kim Hào lái xe đến sân thể dục trong trường thì dừng lại, chờ những người khác xuống xe xong Tống Phương liền dựa theo Ngôn Cẩn dặn dò mà tới đánh thức Ngôn Cẩn dậy.
Chỉ là cô hô gọi Ngôn Cẩn vài tiếng, Ngôn Cẩn cũng không có bất luận cái phản ứng gì.
Kim Hào phát hiện có điểm không thích hợp đi tới, cũng hô gọi Ngôn Cẩn vài tiếng, Ngôn Cẩn vẫn không có phản ứng nào.
Hai người bọn họ biết Ngôn Cẩn có bệnh tim, vừa rồi vẫn luôn lo lắng có phải Ngôn Cẩn ngồi xe không thoải mái cho nên phát bệnh.
Thậm chí Kim Hào đã chuẩn bị móc điện thoại gọi cấp cứu 120. Còn may lúc này Ngôn Cẩn đã tỉnh lại.
Ngôn Cẩm trầm mặc trong chốc lát, đè xuống cảm xúc trong mộng, sau đó mới nói: “Không có gì, có thể là hôm nay thức dậy quá sớm cho nên có điểm mệt mỏi, vừa rồi ngủ quá sâu, Tiểu Phương, thầy Kim không cần lo lắng.”
Kim Hào vẫn cứ không an tâm: “Nếu không tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra, nếu em ra ngoài thi cử một chuyến xảy ra chuyện, lương tâm của tôi thật sự băn khoăn.”
Ngôn Cẩn lắc đầu: “Không cần đâu thầy, dù sao mai cũng là ngày nghỉ, em cũng muốn cùng cha mẹ đi kiểm tra theo thường lệ, hôm nay liền không cần lãng phí thời gian.”
Kim Hào vẫn cứ có chút do dự: “Em xác định?”
“Thầy, em xác định.”
“Vậy được rồi.”
Kim Hào cũng chỉ có thể từ bỏ ý niệm của mình, rốt cuộc hắn vẫn là lo lắng cho thân thể Ngôn Cẩn.
Lát sau lại dặn dò Tống Phương một phen, để Tống Phương lúc trở về liền chú ý đến Ngôn Cẩn một chút, nếu thân thể Ngôn Cẩn không thoải mái liền gọi 120 ngay.
Tống Phương tự nhiên là ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này Ngôn Cẩn mới xuống xe, sau đó cùng Tống Phương đi về phía phòng học ban nhất. Còn Kim Hào đi mang xe đi trả lại.
Thời điểm Ngôn Cẩn cùng Tống Phương trở lại lớp học, vừa đúng là tiết cuối cùng của buổi chiều ngày hôm nay.
Liễu Lâm đã sớm trở lại phòng học ban nhất, lúc nhìn thấy Ngôn Cẩn cùng Tống Phương tiến vào, hắn liền không khống chế được tâm trạng đắc ý, sau đó hướng về phía hai người đang đi tới một ánh mắt miệt thị.
Liễu Lâm tự nhiên đắc ý bởi vì loại đề này hắn đã từng làm.
Vì cho con trai có điều kiện hoàn cảnh tốt nhất, cha mẹ Liễu Lẫm sau khi hắn lên cao trung cũng từ quê nhà mình dọn tới gần trường. Cha mẹ hắn làm buôn bán, bởi vậy trong tay có tiền liền mua một căn hộ ở phụ cận trường để tiện chiếu cố Liễu Lâm.
Bởi vì ở nhà mình cho nên Liễu Lâm được tự do nhiều hơn. Thời điểm biết con trai mình muốn tham gia viết văn, trừ những lúc Liễu Lâm phụ đạo ở trường học, mỗi buổi tối Liễu Lâm tan học về cha mẹ hắn còn ở trên mạng hẹn trước cho hắn một gia sư riêng, hai người cùng nói chuyện qua video, sau đó đối phương phụ đạo Liễu Lâm làm văn.
Mà vừa lúc này gia sư đã thông qua video dạy Liễu Lâm làm thế nào để viết một tiểu thuyết.
Mà lúc đề bài vừa phát ra cũng đúng là ví dụ mà gia sư kia đã đưa cho hắn. Vì thế Liễu Lâm sao có thể không hưng phấn?
Đặc biệt là nhìn đến Tống Phương ra khỏi trường thi trên mặt đều là u sầu, hắn liền càng hưng phấn.
Ngôn Cẩn cùng Tống Phương nhìn nhau một cái, nội tâm cảm thấy cạn lời, sau đó hai người đều ăn ý bỏ qua ánh mắt khiêu khích của Liễu Lâm.
Nhìn đến mình thế nhưng lại bị người khác bỏ qua, Liễu Lâm rõ ràng là có chút kích động. Ngay sau đó hắn liền từ chỗ ngồi đứng lên, nhưng tựa hồ nhận thức được hiện tại là đang trong giờ học, sau đó khi hắn vẫn còn mang khuôn mặt dữ tợn chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống ghế bỏ đi ý định đứng lên đi cãi nhau với Ngôn Cẩn cùng Tống Phương.
“Làm bộ làm tịch!”
Rốt cuộc hắn vẫn căm giận bất bình nói thầm một câu.
Người ngồi cùng bàn hắn nhìn hắn một cái, yên lặng đem tầm mắt đi chỗ khác.
Ngôn Cẩn trở lại chỗ ngồi của mình, Ngôn Hi đang làm bài tập hôm nay nhìn đến Ngôn Cẩn trở về, Ngôn Hi ngẩng đầu đối với Ngôn Cẩn lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
“Đã trở lại rồi sao? Thi thế nào? Đề bài lúc này có khó không?”
Ngôn Cẩn đem đồ đạc đặt xuống, lúc sau ngồi xuống mới trả lời: “Vẫn có thể làm được, hẳn là có thể lấy giải thưởng về, bất quá có phải giải nhất hay không em cũng không dám chắc.”
Cuộc thi văn tỉnh S chỉ có hai giải nhất, mà cũng chỉ có hai người kia mới có thể có thêm đặc quyền khi thi đại học.
Ngôn Cẩn rất tin tưởng đối với bài thi của mình, nhưng đồng thời cô cũng không dám coi khinh những người dự thi khác.
Ngôn Hi thật ra là tin tưởng em gái mình vô điều kiện, chỉ là cô cũng không thể mang đến cho em gái áp lực quá lớn. Liền ôn hòa nói:
“Tiểu Cẩn có thể lấy giải thưởng đều rất lợi hại rồi, giống như chị còn không dám đi thi đâu, chị sợ hãi đến lúc đó điểm thi còn không đạt tiêu chuẩn lúc trở về rất mất mặt.”
Ngôn Cẩn nghe đến đó ngẩn ra một chút, cô nhìn Ngôn Hi trên mặt là nét tươi cười không có một tia tạp chất, bỗng nhiên nhớ tới lúc mình ngủ trên xe nằm mơ thấy Ngôn Hi đoạt giải.
Nếu cô nhớ không nhầm, Ngôn Hi ở trong mơ chính là đoạt giải nhất.
Ngôn Cẩn đột nhiên nghiêm mặt nói: “Không thể nào, nếu chị tham gia thì nhất định có thể đoạt giải nhất.”
Ngôn Cẩn chính là nói thật, Ngôn Hi lại chỉ cho rằng em gái là đang an ủi mình, cho nên ánh mắt nhìn Ngôn Cẩn càng trở nên mềm mại.
Ngôn Cẩn tự nhiên nhận thấy Ngôn Hi không tin tưởng, cô có chút bất đắc dĩ cười, cũng liền đem chuyện này vứt ra sau đầu.
Gương mặt trầm buồn tử khí trong mộng của Ngôn Hi vẫn cứ hiện lên trong đầu cô.
Ngôn Cẩn bỗng nhiên nhớ lại một sự kiện có liên quan đến cốt truyện trong nguyên tác.