Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 77:




Editor: Linh Kim
Kỳ thi văn của tỉnh S thực ra nguyên tác cũng có đề cập tới, Ngôn Hi xác thực là có tham gia, còn cầm giải nhất trở về. Chẳng qua lúc đọc đến đây tâm tư của Ngôn Cẩn đều đặt ở việc Ngôn Hi khổ sở khi bị bắt nạt. Cho nên đã quên Ngôn Hi đạt được giải nhất.
Lúc này nghe được Ngôn Hi an ủi mình cô mới nhớ tới chuyện này.
Hai chị em ghé vào nhau thân mật nói mấy câu liền nghe được trước cửa phòng vang lên một tiếng vang nhỏ, sau đó liền thấy Vương Cầm đi đến, bắt đầu vào bên trong phòng học kiểm tra.
Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi thấy thế vội vàng ngừng thì thầm, bắt đâu nghiêm túc học tập.
Vương Cầm ở trong phòng học một lúc liền đi ra ngoài.
Chờ đến khi bà ra ngoài không lâu, hai người Ngôn Cẩn với Ngôn Hi mới hoàn thành bài tập cuối tuần giáo viên giao cho.
Chuông tan học lúc này liền vang lên.
Trong phòng học yên tĩnh một chút, sau đó học sinh bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Ngôn Cẩn đã hoàn thành xong bài tập, ngày mai lại là sinh nhật của cô cùng Ngôn Hi, cho nên trừ notebook ghi lại linh cảm tiểu thuyết ra, những cái khác đều không mang về.
Đeo một ba lô trống rỗng, Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi vẫn như lần trước chờ học sinh đã ra khỏi khu dạy học xong, lúc này hai người bọn họ mới cùng nhau hướng về phía cổng trường đi đến.
Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên tự nhiên sẽ đi cùng bên người các cô.
Tống Thiên có chút ngượng ngùng hỏi Ngôn Cẩn: “Tiểu Cẩn, sinh nhật ngày mai của cậu cùng chị Tiểu Hi khi nào tổ chức? Buổi trưa hay là buổi tối? Tớ cùng anh họ tới khi nào thì tốt?”
Dường như lại nghĩ tới cái gì, Tống Thiên lại thẹn thùng nói: “Cũng không biết dì Tần có còn nhớ tớ không nữa.”
Nghe Tống Thiên lải nhải bên tai mình, Ngôn Cẩn không nhịn được cười nói: “Cậu cứ yên tâm đến đi, mẹ tớ sao có thể quên cậu được? Lần trước không phải đã gặp rồi sao, hơn nữa về sau về nhà mẹ tớ còn hỏi cậu nam sinh có nhan sắc trời ban có học cùng lớp với tớ hay không nữa kia.”
“Hả?”
Tống Thiên nghe vậy lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn đến ánh mắt trêu ghẹo của Ngôn Cẩn, hắn bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện trước đây.
Kỳ thực khi còn nhỏ cùng bác họ tới Ngôn gia. Khi đó nhà họ còn chưa dọn khỏi tiểu khu, bác cả mang theo anh họ tới nhà Ngôn Cẩn liền bị hắn thấy được, nghe được Tống Vân Kỳ nói bọn họ muốn tới nhà Tiểu Cẩn hắn liền chơi xấu nằm trên mặt đất đòi đi theo.
Bác cả không có biện pháp chỉ có thể mang theo hắn cùng tới nhà Tiểu Cẩn.
Sau đó…….
Mặt Tống Thiên bắt đầu không khống chế được đỏ lên.
Sau đó hắn tới nhà Tiểu Cẩn rồi liền dõng dạc nói mới mẹ Tiểu Cẩn rằng với nhan sắc đẹp trai nhất là hắn, cùng Tiểu Cẩn có nhan sắc xinh đẹp nhất, nhất định Tiểu Cẩn phải làm bạn gái hắn.
Nhìn đến dáng vẻ này của Tống Thiên, ý cười trên mặt Ngôn Cẩn càng lớn hơn.
Ngay cả Ngôn Hi đang một bên vui vẻ cười nói, cũng nhịn không được chọc Tống Thiên:
“Chị nói này Tiểu Thiên, cậu cũng thật không biết xấu hổ, rõ ràng cậu còn sinh trước chị mười ngày đấy, còn cả ngày nói chị cả, đều đem chị kêu thành già rồi.”
Ngôn Hi lại liếc mắt nhìn Ngôn Cẩn một cái.
“Chính mình muốn làm em cũng thôi, nhưng lại kêu Tiểu Cẩn là em, chẳng lẽ cậu không biết Tiểu Cẩn chính là sinh cùng một ngày với chị nha?”
“Em…….”
Tống Thiên trong khoảng thời gian ngắn cứng đờ, hắn do dự liếc nhìn Ngôn Cẩn một cái, cuối cùng vẫn là không nói cái gì.
Ngôn Cẩn nhìn chị gái nhà mình trêu đùa Tống Thiên đủ rồi, lại thưởng thứ bộ dáng ngượng ngùng của Tống Thiên, lúc này mới lên tiếng giúp Tống Thiên giải vây.
“Chị gái tốt, chị đừng ghẹo cậu ấy nữa, chúng ta đi nhanh lên đi, bằng không lát nữa phỏng chừng mẹ lại muốn tiếng vào trường học đi tìm.”
Ngôn Hi nghe vậy giở tay nhìn đồng hồ ở cổ tay mình một chút. Xác thực các cô đã chậm trễ không ít thời gian.
Ngôn Hi sắc mặt nghiêm chỉnh đối với Tống Thiên nói: “Tiểu Thiên đừng để ý nha, chị chỉ trêu đùa một chút, cậu cứ thoải mái mà kêu đi.”
Tống thiên trong lòng có điểm tính toán, thân là một người chị cực khống em gái như Ngôn Hi, tự nhiên ngay từ đầu đều thấy rất rõ.
Chẳng qua vì đối phương xác thực không tồi, đối với em gái mình cũng tốt, hơn nữa thường ngày chỉ yên lặng làm ít việc, cũng không đem tâm tư của mình lộ ra trước mặt Tiểu Cẩn, cho nên Ngôn Hi liền làm như không thấy tâm tư của đối phương.
Vừa vặn lúc này bọn họ đã đi tới cổng trường, Tống Thiên cùng Tống Vân Kỳ tự nhiên cũng có người tới đón. Cho nên bốn người bọn họ tới cổng liền tách ra.
Mà Ngôn Cẩn bên này vừa đi tới cổng trường liền nhìn thấy thân ảnh Tần Văn Châu đang nôn nóng.
Cô hô một tiếng “Mẹ”, sau đó vọt tới trước mặt Tần Văn Châu, liền bị đối phương ôm chặt.
Tần Văn Châu đau lòng sờ sờ mặt Ngôn Cẩn.
“Ba vòng đều không thấy gì, Tiểu Cẩn thật gầy.”
Ngôn Cẩn nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu nhìn bụng mình gần đây bị chị cùng Tống Thiên chăm sóc ăn uống đã có một chút bụng.
Cô đây là gầy chỗ nào?
Chỉ là lúc ngẩng đầu lên, Ngôn Cẩn vẫn vô cùng cao hứng ôm cánh tay Tần Văn Châu làm nũng.
“Đây đều là quá nhớ mẹ cho nên mới gầy.”
Trải qua nhiều năm ở chung như vậy, ở trong lòng Ngôn Cẩn cô đã sớm coi Tần Văn Châu chính là mẹ của mình.
Hơn nữa đời trước Ngôn Cẩn chính là một cô nhi, cho nên cô đối với Tần Văn Châu chính là tiếp thu bà là mẹ mình ngày càng tự nhiên.
Tần Văn Châu thân mật lôi kéo Ngôn Cẩn hướng tới chiếc xe bên kia, lại không ngờ Ngôn Cẩn chỉ đi hai bước liền như đột nhiên nhớ tới cái gì mà ngừng lại.
Tần Văn Châu sửng sốt một chút, hỏi: “Làm sao vậy Tiểu Cẩn, quen mang thứ gì sao?”
Ngôn Cẩn lắc đầu, không nói chuyện, trực tiếp một tay lôi kéo Tần Văn Châu, sau đó dùng một tay nhàn rỗi khác kéo tay Ngôn Hi.
“Chị, chúng ta đi cùng nhau.”
Ngôn Hi vốn dĩ yên lặng đi theo phía sau mẹ cùng em gái, lúc này nhìn thấy Ngôn Cẩn tự nhiên đem lực chú ý tới mình, cô không khỏi kinh ngạc một chút.
Thời điểm có Tần Văn Châu, Ngôn Hi đã hình thành thói quen đem giá trị tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Chỉ là nhìn Ngôn Cẩn lôi kéo tay mình, Ngôn Hi chỉ do dự một chút, cuối cùng vẫn là đi về phía trước vài bước, sau đó đi ngang hàng với Ngôn Cẩn.
Tay trái lôi kéo tay Tần Văn Châu, tay phải nắm tay Ngôn Hi. Ngôn Cẩn cảm thấy mình phảng phất như đi tới đỉnh cao nhân sinh, trái ôm phải ấp cực kỳ vui vẻ.
Chờ đến lúc trở lại trên xe, Ngôn Cẩn lúc này không có ngồi ở ghế phụ, cô đem Tần Văn Châu đẩy nhẹ ngồi xuống ghế phụ, còn lại chính mình cùng Ngôn Hi ngồi ở ghế sau xe.
Ngôn Thành thấy vậy không khỏi trêu ghẹo Ngôn Cẩn một tiếng.
“Làm sao vậy, tiểu áo bông của ba ba ghét bỏ ba ba sao? Thế nào lại không muốn ngồi cùng ta.”
Ngôn Cẩn lắc lắc đầu: “Ba ba, người nghĩ nhiều rồi, con là có việc đang bận.
Đến nỗi bận việc gì, Ngôn Cẩn cũng không nói.
Chẳng qua Ngôn Thành cũng chỉ muốn đùa Ngôn Cẩn một chút, hắn cũng không để ý Ngôn Cẩn bận cái việc gì, sau khi trêu ghẹo Ngôn Cẩn xong, hắn liền khởi động xe, bắt đầu hướng về nhà mà chạy.
Ngôn Cẩn ngồi ở ghế sau, lặng lẽ nhìn cha mẹ phía trước mình một chút, sau đó xác định lực chú ý của Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu đều ở con đường trước mặt. Lúc này cô liền dịch lại ghế ngồi, sau đó liền lấy di động của mình ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.