Editor: Linh Kim
Tần Văn Châu chú ý đến hắn có điểm không đúng, liền ngẩng đầu hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Ngôn Thành: “Là cha gọi.”
Tự nhiên đây chính là cha hắn.
Tần Văn Châu cũng sửng sốt một chút, sau đó mới mím môi nói: “Nhìn em làm gì? Anh liền nhận điện thoại đi!”
Bởi vì trước kia vì chuyện của Ngôn Hi mà Ngôn Thành cùng cha hắn xảy ra vấn đề không vui, cho nên hai cha con họ đã thật lâu không có gọi điện thoại.
Ngôn Thành mím môi, lúc này mới nhận điện thoại.
“Vâng, ba.”
“Vâng là ngày mai.”
“Cái gì? Hai người đã ngồi trên xe lửa? Sao hai người không cùng con nói trước một tiếng?”
“Khi nào đến? Đến lúc đó con đi đón hai người.”
“Được con đã biết. Ngày mai hai người tới không cần đi lung tung, liền chờ ở ga tàu hỏa, con lái xe qua đón hai người.”
Ngôn Thành cất điện thoại, biểu tình có chút khó coi.
Tần Văn Châu thông qua lời Ngôn Thành nói tự nhiên là đã biết đã xảy ra chuyện gì.
Bà mở miệng nói: “Ba cùng mẹ khi nào đến?”
Ngôn Thành nhấp môi: “11 giờ sáng ngày mai.”
Tần Văn Châu gật gật đầu: “Được, em đã biết. Vậy ngày mai anh đi sớm một chút, đừng để bọn họ chờ ở ga lâu.”
“Lát nữa em đem phòng dành cho khách dọn dẹp một chút, ngày mai bọn họ tới vừa vặn có thể ở.”
Ngôn Thành hơi hé miệng, vốn muốn nói cái gì đó, nhưng dư quang khóe mắt hắn chú ý tới hai con gái đang tò mò nhìn mình cùng vợ, hắn lại đem lời muốn nói nuốt lại xuống bụng.
Cuối cùng chỉ nói một câu: “Tốt, anh biết rồi.”
Bầu không khí cơm chiều liền trở nên có chút trầm mặc.
Ngôn Cẩn cơm nước xong biết cha mẹ còn có điều muốn nói nhỏ, liền lôi kéo Ngôn Hi cùng đi rửa mặt, sau đó lại kéo đối phương về phòng của mình.
Ngôn Hi rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, không cảm nhận được sóng gió mãnh liệt bên trong cha mẹ mình, cô lúc này chỉ nghĩ tới ông nội cùng bà nội luôn yêu thương mình ngày mai sẽ đến ở.
Cả người cô đều có vẻ rất hưng phấn.
Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn ở trên giường ghé đầu vào nhau, thì thầm nói nhỏ.
“Tiểu Cẩn, ngày mai ông nội cùng bà nội liền đến nha.”
Ngôn Cẩn gật đầu: “Em biết.”
“Ông nội cùng bà nội khẳng định là tới vì sinh nhật cùng chúng ta, không biết bọn họ sẽ chuẩn bị quà gì nha.”
“Ừ.”
“Chị đã lâu không có gặp bọn họ, thực sự rất nhớ bọn họ.”
“Ừ.”
Ngôn Hi kỳ thực cũng không để ý Ngôn Cẩn có nghiêm túc trả lời mình hay không, cô chỉ cần một người nghe mình nói chuyện.
Nói một hồi, Ngôn Cẩn phát hiện âm thanh của Ngôn Hi dần thu nhỏ.
Cô quay đầu lại nhìm thấy Ngôn Hi đã nằm bò ở trên giường hô hấp vững vàng.
Chuyện học tập không thể nghi ngời là một việc tiêu hao sức lực, đặc biệt là hai người Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi đều ở trong lớp mũi nhọn. Tiến độ học tập của ban nhất so với ban bình thường liền nhanh hơn không ít.
Ngôn Hi trong khoảng thời gian ngày cũng thật sự có điểm mệt mỏi.
Bởi vậy Ngôn Cẩn cũng không có quấy rầy Ngôn Hi ngủ, cô chỉ từ trên giường bò dậy, sau đó giúp Ngôn Hi điều chỉnh lại dáng nằm, lại đem chăn đắp lên người đối phương.
Trong miệng Ngôn Hi còn lẩm bẩm cái gì đó, lại vẫn cứ không thể tỉnh táo lại.
Tần Văn Châu lúc này từ ngoài cửa đi đến, nhìn đến Ngôn Hi thế nhưng ngủ ở trên giường Ngôn Cẩn, bà theo bản năng nhíu mày, đi vài bước tới mép giường Ngôn Cẩn.
Chỉ là sau khi nhìn đến dung nhan Ngôn Hi ngủ say, Tần Văn Châu sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn đành đánh mất ý niệm ban đầu của mình.
Sau đó đối với Ngôn Cẩn đang muốn đứng dậy ngăn mình nói: “Tiểu Cẩn cũng đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta đều phải dậy sớm, chờ ba ba con đón ông bà nội trở về.”
Ngôn Cẩn đem tay mình nhét trở lại trong chăn, ngoan ngoãn gật đầu.
“Mẹ, con đã biết.”
Tần Văn Châu sờ đầu Ngôn Cẩn, xoay người rời khỏi phòng.
Ngôn Cẩn nghe được tiếng bước chân của Tần Văn Chây ngày càng xa, lúc này mới một lần nữa lấy di động của mình tới.
Nội tâm mang suy nghĩ phức tạp, Ngôn Cẩn lại mở khu bình luận tiểu thuyết của mình ra.
Đúng như cô sở liệu, người đọc “Thành” kia lại xuất hiện.
【 A Cẩn, anh biết là em, em trả lời anh một chút được không, anh biết sai rồi, em tha thứ cho anh được không? 】
【 A Cẩn, chúng ta gặp mặt một lần được không, em hiện ở đâu? Anh tới tìm em có tốt không? 】
………..
Ngôn Cẩn càng đọc bình luận, mày nhăn càng cao.
Cái tên “Thành” này quả thực giống như bị điên buông những lời này ở khu bình luận của cô.
Ai nhìn đến khu bình luận tiểu thuyết của Ngôn Cẩn đều nhìn thấy lời nói có tố chất thần kinh kia.
Mà phía dưới cũng đã có mấy người mờ mịt đặt câu hỏi.
【Người này là ai vậy? Hắn đang nói chuyện với ai vậy? Nữ chính trong truyện của chính ta cũng không phải gọi là A Cẩn nha. 】
【Không biết nha, bất quá tôi xem ngữ khí của hắn giống như cùng tác giả đại nhân có quen biết, chẳng lẽ tác giả biết hắn sao? 】
【Sao có thể, thật ra tôi cảm thấy người này giống như có bệnh tâm thần. 】
Ngôn Cẩn gật đầu, không sai, cô cũng cảm thấy người này chính là một người mắc bệnh tâm thần.
Mặc kệ cái người “Thành” này rốt cuộc có phải người bạn trai cũ đời trước hại cô gặp tai nạn hay không, ấn tượng của Ngôn Cẩn đối với người này đều rất không tốt.
Có thể bởi vì người khác tùy tiện nói dối một câu liền chạy tới chất vấn mình, cho nên đối với việc hắn tồn tại ở nơi này Ngôn Cẩn cũng không cảm thấy quan trọng.
Rõ ràng tự hắn phạm sai lầm, lại làm như người khác tổn thương đến hắn, loại hành vi này càng làm người ghê tởm hơn.
Càng đừng nói hắn chính là đầu sỏ dẫn tới tai nạn của Ngôn Cẩn, Ngôn Cẩn cũng không phải thánh mẫu, cô tự nhiên sẽ không tha thứ cho đối phương.
Hiện tại đây có phải Tưởng Thành hay không, liền không có quan hệ gì với Ngôn Cẩn.
Lạnh mặt đem bình luận của người kia đi báo cáo xin xóa xong, Ngôn Cẩn nhìn thoáng qua đồng hồ liền phát hiện đã đến 11 giờ, lúc này cũng buông điện thoại nằm xuống bên cạnh Ngôn Hi.
Ngôn Hi lúc này đối mặt với Ngôn Cẩn, khóe miệng cô hơi gợi lên, tựa hồ là mơ thấy cái gì rất vui. Ngôn Cẩn nhìn Ngôn Hi, khóe miệng cũng không ngăn được treo lên một tia tươi cười.
Bất quá ở một phương diện cô còn phải cám ơn bạn trai cũ của mình. Rốt cuộc nếu không phải vì đối phương cô cũng sẽ không đi vào thế giới này gặp được Ngôn Hi, gặp được người cô muốn bảo vệ, muốn làm đối phương thoát khỏi vận mệnh thê thảm.
……………
Bên trong khu nhà chung cư Vân Thị, một người đàn ông trẻ tuổi đang gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt.
Chính là mặc kệ hắn nhìn bao lâu, trên màn hình máy tính vẫn lẻ loi không thay đổi.
Tưởng Thành không khống chế được gãi đầu tóc chính mình.
Phía sau hắn là một đứa cháu gái mười lăm tuổi đang trộm ngó vào từ cửa phòng.
Cô gái đáng thương vô cùng nói với hắn: “Chú à, chú dùng máy tính xong chưa? Đều đã lâu rồi, hơn nữa bây giờ đều đã trễ thế này, không bằng ngày mai chú lại làm việc sớm.”
Cô đáng thương nhìn Tưởng Thành, ánh mắt tràn đầy ý cầu xin.
Tưởng Thành liếc mắt nhìn cô gái một cái, trên mặt lộ ra một tia cười có lệ, tay lại nhanh chóng tạo mới khu bình luận, sau khi liếc mắt nhìn lại tên tiểu thuyết lần nữa, Tưởng Thành lúc này mới đem máy tính trả lại cho cháu gái thân thể này, sau đó rời khỏi thư phòng.
Cô gái rốt cuộc cũng nhận lại được máy tính về tay, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi. Khóe mắt cô liếc nhìn bóng chú mình đã ra ngoài, liền không khỏi cùng bạn thân khuê mật của mình phun tào một phen.
“Thật là xui xẻo, vừa nãy tớ tìm được một tiểu thuyết mới lại bị chú của tớ đem máy tính cướp đi, nói có việc phải làm, cái này còn không nói, tớ chẳng những không có máy tính còn bị chiếm mất phòng.”
“Vì cái gì? Không phải cậu nói thường ngày chú của cậu đối xử với cậu khá tốt sao?”