Editor: Linh Kim
Đúng lúc này giọng nói của Tần Văn Châu từ bên trong truyền ra.
“Tiểu Cẩn, là ai tới vậy? Như thế nào mà lâu như vậy còn không để khách tiến vào?”
Ngôn Cẩn lúc này mới hồi phục lại tinh thần, xác thực mấy người bọn họ ở ngoài cửa có chút quá lâu.
“Mẹ, là anh tiểu béo cùng Tiểu Thiên tới, chúng con lập tức đi vào đây.”
Ngôn Cẩn quay đầu nói: “Đi, chúng ta đi vào trước đi!”
Tống Thiên cùng Tống Vân Kỳ cũng biết đây không phải chỗ nói chuyện, liền hướng đi vào bên trong.
Ngôn Hi mang theo hai người bọn họ đi gặp Ngôn Thành cùng Ngôn Ái Quốc trước, còn lại Ngôn Cẩn dừng lại một chút đóng cửa.
Thời điểm Tần Văn Châu nhìn thấy Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên, trên mặt không ngăn được một nét tươi cười.
Hiện tại thời gian đã qua lâu như vậy, Tầm Văn Châu đã sớm xem nhẹ việc Tống Vân Kỳ khi còn nhỏ suýt nữa hại Ngôn Cẩn xảy ra chuyện.
Bởi vậy thái độ đối đãi của bà với Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên vẫn thập phần không tồi.
“Tiểu béo cùng Tiểu Thiên tới sao? Cha mẹ các cháu đâu? Cứ tự nhiên như ở nhà.”
Tần Văn Châu nghe Ngôn Cẩn nói Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên tới, không thể nghi ngờ là có chút ngạc nhiên.
Bình tĩnh mà xem xét, Tần Văn Châu chính là không yên tâm ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi tự mình ra cửa.
Tống Vân Kỳ gãi gãi đầu, bộ dáng thập phần thân thiện: “Cha mẹ cháu hôm nay đều tăng ca, nhưng dì cứ yên tâm đi, chúng cháu mười tuổi đã bắt đầu đi một mình, sẽ không có việc gì.”
Tần Văn Châu có chút không tán đồng lắc đầu, sau đó liền nhắc tới việc Ngôn Hi khi còn nhỏ thiếu chút nữa đã bị người đem bán.
Tống Vân Kỳ là lần đầu tiên biết đến chuyện này, tay hắn không khỏi khẩn trường nắm chặt ống tay áo.
“Dì, lúc ấy Tiểu Hi không có bị thương đi!”
Ánh mắt Tống Vân Kỳ khẩn trương nhìn Ngôn Hi.
Ngôn Hi vốn dĩ đang cười nhìn mẹ mình trêu đùa Tống Vân Kỳ, đột nhiên chú ý đến ánh mắt lo lắng của Tống Vân Kỳ nhìn mình, cô không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nội tâm sau đó không biết vì sao trở nên có chút rối loạn.
Ngôn Hi theo bản năng thu hồi tầm mắt đang nhìn Tống Vân Kỳ.
Ngôn Cẩn một bên thấy một màn này, không khỏi cắn môi cười.
Bên này sau khi Tần Văn Châu giáo dục Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên xong, mới đại phát từ bi để Ngôn Cẩn mang theo hai anh em Tống gia đi chơi.
Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi dẫn hai người đi tham quan phòng các cô một chút, sau đó bốn người liền bàn đi đến trung tâm thương mại cách tiểu khu không xa chơi.
Hơn nữa Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên mới tới không lâu, đêm qua cũng không nghỉ ngơi tốt, mới vừa rồi mới đi ngủ lại, mấy người bọn họ ở chỗ này khẳng định sẽ quấy rầy đến hai lão nhân nghỉ ngơi.
Bởi vậy Ngôn Cẩn nói với Tần Văn Châu mình muốn ra ngoài chơi, Tần Văn Châu chỉ do dự một chút, sau đó liền đồng ý thỉnh cầu của Ngôn Cẩn.
Tần Văn Châu về phòng lấy cho Ngôn Cẩn một chiếc thẻ.
“Thích cái gì thì cứ quẹt thẻ, mật mã là ngày sinh của con cùng Tiểu Hi, sau khi đi nhớ chiêu đãi khách cho tốt, mặc kệ là chơi cái gì ăn cái gì, cũng đều phải chủ động trả tiền, đừng để khách phải trả.”
“Giữa trưa đói có thể ăn trước một chút, nhưng không được ăn quá nhiều, buổi chiều chúng ta còn ăn bánh kem đấy.”
Đây là phong tục ở quê của Ngôn Thành cùng Tần Văn Châu, thời điểm ăn tiệc sinh nhật đều là buổi chiều.
Ngôn Cẩn gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó liền chạy đến chỗ ba người đang chờ mình ngoài cửa, sau đó nói cho họ tin tức tốt này.
Ngôn Hi có chút hưng phấn: “Vừa vặn chị nghe nói bên trung tâm thương mại mới có thêm không ít đồ ăn ngon, chúng ta có thể đi xem thử.”
Mấy người cứ như vậy mà đi thang máy xuống lầu, sau đó đi bộ hướng về trung tâm thương mại mà đi.
Ngôn Hi có chút lo lắng cho thân thể của Ngôn Cẩn: “Tiểu Cẩn, lát nữa nếu thân thể em không thoải mái liền trực tiếp nói với chị, ngàn vạn lần không được thầm chịu đựng.”
Tống Thiên nghe được lời này của Ngôn Hi, cũng nhớ đến thân thể Ngôn Cẩn bị bệnh.
Hắn theo bản năng nói: “Tiểu Cẩn, nếu không tớ cõng cậu đi?”
Ngôn Cẩn:?
Ngôn Hi:??
Tống Vân Kỳ: …… Tiểu tử này thông suốt rồi?
Thẳng đến khi nhìn thấy sắc mặt kỳ quái của mấy người khác, Tống Thiên mới phản ứng lại mình vừa nói cái gì.
Mặt hắn lập tức đỏ lên, cả người đều muốn độn thổ.
“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi Tiểu Cẩn, tớ không phải cố ý.”
Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ đơn thuần, đối với lời càn rỡ của mình liền hổ thẹn không thôi.
Trong lòng Ngôn Cẩn cảm thán một tiếng, trên mặt là bộ dáng vô tội nhìn Tống Thiên: “Chỉ đi có một chút như vậy tự mình tớ có thể đi, không cần phiền đến cậu đâu Tiểu Thiên.”
Vì muốn để cho Tống Thiên một chút mặt mũi, Ngôn Cẩn liền bỏ qua khuôn mặt của đối phương đang không được tự nhiên.
Chỉ là cô không để ý, Ngôn Hi lại có chút phòng bị Tống Thiên.
Tiểu tử này là đang muốn làm gì?
Ngôn Hi vừa nghĩ, một bên đem Ngôn Cẩn kéo sang bên cạnh mình, sau đó cùng Ngôn Cẩn thay đổi vị trí.
Chính là đứng giữa Ngôn Cẩn cùng Tống Thiên.
Ngôn Cẩn thấy vậy không khỏi bất đắc dĩ thở dài, bởi vì cô cảm thấy hành động này của Ngôn Hi là lo lắng quá nhiều.
Trước không nói cô cùng Tống Thiên có ý định gì không không, chỉ nó đến thân thể này hiện tại vẫn chỉ là một cái vị thành niên, trước khi tốt nghiệp cao trung Ngôn Cẩn cũng không muốn có bất kỳ quan hệ nào vượt qua quan hệ bạn bè với Tống Thiên.
Mấy người lúc này liền đã đi đến bên ngoài cổng lớn trung tâm thương mại bên cạnh.
Nghiên cứu sơ đồ trung tâm thương mại một chút, thẳng đến khi xác định nơi mà mình thấy hứng thú thì thẳng tiến đi đến.
……….
Mà hai giờ trước, một chiếc xe Ferrari màu đỏ đã đi vào bên trong thành phố Tĩnh An.
Tưởng Thành một bên nghe điện thoại, một bên ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ xe biển báo chỉ địa điểm “Thành phố Tĩnh An.”
“Chính là nơi này đúng không? Thành phố Tĩnh An?” Tưởng Thành mở miệng hỏi người ở đầu dây bên kia.
Người đàn ông bên kia ngáp một cái, đôi mắt mang theo quầng thâm mắt dày đặc.
“Không sai, chính là nơi này. Tin tức của người kia chính là được gửi đi từ chỗ này. Chẳng qua anh Thành à, tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể nói với anh tin tức này thôi, nhiều hơn tôi cũng không dám làm, đó là phạm pháp.”
Đây là bằng hữu của thân thể này, đang làm tổng giám đốc một công ty bản an interner nào đó, là một kỹ thuật viên máy tính rất giỏi.
Như lúc trước Tưởng Thành chỉ thông qua dữ liệu “Hi Cẩn” mà người này có thể dễ dàng thông qua địa chỉ ID tìm ra địa chỉ.
Chỉ là đối phương thật sự quá mức cổ hủ, hắn chỉ nguyện ý cho Tưởng Thành một vị trí chung chung, không muốn phạm pháp.
Bất quá trải qua một đêm bôn ba, hiện tại Tưởng Thành cũng đã dần dần bình tĩnh lại.
Hiện tại hắn cũng sẽ không trực tiếp đi gặp Ngôn Cẩn, bởi vậy đối phương có nói cho hắn tin tức hay không cũng không quan trọng.
Tóm lại chỉ cần là ở trong thành phố này, Tưởng Thành liền tin tưởng có thể tìm được Ngôn Cẩn.
Hơn nữa hắn cũng không chỉ có một người bạn giỏi như vậy.
Nội tâm suy nghĩ xong, Tưởng Thành liền lái xe theo biển hướng dẫn đi vào trong thành phố.
Không thể không nói, cái thân thể này rất hợp ý Tưởng Thành, rất có tiền, điều này vừa vặn tiện cho hắn đi làm một chút việc.