Editor: Linh Kim
“Tiểu Cẩn, em không sao chứ? Tay còn đau không?”
Thừa dịp hai người đứng ở ven đường chờ Tống Thiên cùng Tống Vân Kỳ, Ngôn Hi đau lòng nâng cánh tay Ngôn Cẩn lên.
Trên làn da trắng như bạch ngọc của thiếu nữ, có một dấu tay in xuống cực kỳ rõ ràng.
Ngôn Hi không khỏi cắn môi, chỉ hận mình lúc trước phản ứng quá chậm nên không thể ngăn cản được người đàn ông khó hiểu kia.
Ngôn Cẩn quay đầu nhìn Ngôn Hi, tuy rằng dấu tay có chút rõ ràng nhưng kỳ thực hiện tại Ngôn Cẩn đã không còn cảm giác đau đớn.
Chẳng qua làn da Ngôn Cẩn từ nhỏ đến lớn tương đối dễ để lại dấu vết, cho nên hiện tại thoạt nhìn mới có chút nghiêm trọng.
“Chị, em không có việc gì.”
Ngôn Cẩn đầu tiên là an ủi Ngôn Hi một hồi, sau đó mới nhìn dấu vết nổi rõ trên cổ tay mình.
Bộ dáng này tự nhiên không thể về nhà.
Nếu Tần Văn Châu nhìn thây dấu vết trên tay mình, khẳng định bà cái gì cũng không màng, trực tiếp mang theo Ngôn Cẩn đi tìm Tưởng Thành tính sổ.
Ngôn Cẩn nghĩ nghĩ, dứt khoát ở cổ tay xoa nắn vài cái. Thẳng đến khi trên da đỏ lên một mảng, hoàn toàn che dấu hình bàn tay trên cổ tay, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó xoay người đối với Ngôn Hi dặn dò: “Chị, đợi lát nữa về nhà nếu mẹ hỏi tới, chị liền nói em không cẩn thận đụng vào tường một chút.”
Ngôn Hi nghe vậy có chút khó xử nhíu mày: “Nhưng Tiểu Cẩn, chị đã đáp ứng mẹ phải chăm sóc tốt cho em…..”
Ngôn Cẩn khuyên nhủ: “Nhưng chị à, nếu mẹ biết em bị người mắc bệnh tâm thần quấn lấy, khẳng định sẽ rất lo lắng. Hơn nữa không phải chúng ta đã đem cái người bệnh tâm thần kia giải quyết xong rồi sao? Hiện tại căn bản là không cần lại để mẹ lo lắng.”
“Chị, chị đáp ứng đi được không, bằng không khẳng định mẹ sẽ không yên tâm để em cùng mọi người ra ngoài chơi nữa.”
Mắt thấy biểu tình của Ngôn Hi không dao động, Ngôn Cẩn không khỏi lấy ra đòn sát thủ của mình.
“Em chỉ muốn cùng chị ra ngoài chơi thôi mà, nhưng chị liền việc nhỏ này cũng không muốn cho em. Quả nhiên là không thích em đúng không. Thực xin lỗi, chị, là Tiểu Cẩn tùy hứng, là chị khó xử.”
Nước mắt của Ngôn Cẩn nói đến là đến.
Thái độ Ngôn Hi vốn đang kiên cố lập tức sụp đổ.
Cô có chút luống cuống tay chân nhìn Ngôn Cẩn, sốt ruột giải thích: “Chị không có, Tiểu Cẩn à chị không có ghét bỏ em. Chẳng qua là chị lo lắng cho em mà thôi.”
“Chính là chị không muốn giúp em lừa mẹ!” Ngôn Cẩn nói vào trọng tâm.
Trực giác Ngôn Hi cảm thấy không đúng, chính là cô cũng không có cách nào nói ra, chỉ có thể trước đòn tấn công bằng nước mắt của Ngôn Cẩn mà đồng ý.
“Được được được, Tiểu Cẩn em đừng khóc, chị đáp ứng em còn không được sao?” Ngôn Hi bất đắc dĩ nói.
“Thật sự?”
Ngôn Cẩn mang theo tiếng khóc nức nở hỏi, thanh âm kia nhu nhược tinh tế, thẳng làm người nghe thương tiếc không thôi.
Không thể không nói, thân thể này của Ngôn Cẩn ở phương diện này thật sự là thiên phú bẩm sinh.
Sau khi dùng nước mắt bức Ngôn Hi giúp cô lừa Tần Văn Châu, cô thật sự ở giây tiếp theo quyết định nước mắt có chảy ra hay không.
“Chị cũng không thể gạt em.” Ngôn Cẩn ngừng nước mắt.
“Lừa cậu cái gì?”
Ngôn Hi còn chưa có trả lời, một âm thanh liền đột ngột từ bên cạnh truyền tới.
Ngôn Cẩn ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên đã trở lại.
Ngôn Cẩn nhìn anh em nhà họ Tống, ánh mắt sáng lên.
“Anh tiểu béo, Tiểu Thiên, em muốn hai người giúp em một việc.”
…………….
Mười phút sau, Ngôn Cẩn lại dùng phương pháp tương tự mua chuộc được hai người Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên.
Bốn người cùng nhất trí xong xuôi, lúc này mới lại một lần nữa hướng về Ngôn gia mà đi.
Lúc sau về đến nhà, quả nhiên dấu vết trên tay Ngôn Cẩn thu hút sự chú ý của Tần Văn Châu.
“Đây là làm sao vậy?” Tần Văn Châu cầm lấy cổ tay Ngôn Cẩn, biểu tình nghiêm túc hỏi.
Ngôn Cẩn hướng Tần Văn Châu cười lấy lòng, sau đó nói ra lý do thoái thác mình đã chuẩn bị trước.
Quả nhiên sau khi nghe giải thích, biểu tình trên mặt Tần Văn Châu liền hoàn hoãn xuống, bà đau lòng xoa xoa tay Ngôn Cẩn, sau đó dặn dò nói: “Lần sau phải chú ý.”
Ngôn Cẩn ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Văn Châu lại lôi kéo Ngôn Cẩn vào phòng ngủ của mình, bôi một ít thuốc mỡ lên cổ tay Ngôn Cẩn, sau khi an bài hết thảy xong, lúc này mới bắt đầu tổ chức sinh nhật Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi.
Thời điểm cắt bánh kem, Ngôn Ái Quốc cùng Tần Văn Châu nổi lên chút tranh chấp xem Ngôn Hi hay Ngôn Cẩn là người cắt bánh, cuối cùng Ngôn Thành đành ra quyết định Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi cùng nhau cầm dao.
Nói tóm lại, sinh nhật này của Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi vẫn là thập phần không tồi.
Lúc sau ăn bánh sinh nhật xong, Tống Vân Kỳ cùng Tống Thiên liền phải trở về nhà. Nhà bọn họ ở gần trường cao trung đệ nhất thành phố Tĩnh An, nhưng khoảng cách với Ngôn gia liền có chút xa.
Thời điểm đi Tống Vân Kỳ còn có điểm lưu luyến không rời, Tống Thiên lại có biểu tình cực kỳ bình thường.
Thậm chí thời điểm ở cửa còn cười đối với Ngôn Cẩn nói một tiếng: “Ngày mai gặp.”
Lúc sau khi tiễn anh em Tống gia đi rồi, Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi cùng nhau trợ giúp Tần Văn Châu quét tước lại vệ sinh trong nhà, sau đó cả hai liền đi tới phòng Ngôn Cẩn mở quà.
Dây chuyền Tống Thiên đưa đã bị Ngôn Cẩn cất đi, bởi vì ở trường cũng không cho phép học sinh đeo trang sức.
Không biết trong lòng nghĩ thế nào, Ngôn Cẩn liền mở quà Tống Vân Kỳ tặng mình đầu tiên.
Quả nhiên, bên trong là mấy quyển 《 5 năm khoa cử 3 năm thi thử 》.
Như thế này thập phần phù hợp với tính cách Tống Vân Kỳ.
Ngôn Cẩn lại nghĩ đến phía trước Tống Vân Kỳ thần thần bí bí đưa quà cho Ngôn Hi, cho nên không ngăn được nổi lên chút lòng hiếu kỳ, hỏi Ngôn Hi: “Chị, anh tiểu béo đưa cho chị quà gì vậy?”
Ngôn Hi ngượng ngùng cười cười, nói: “Chị cũng không biết.”
Ngôn Hi nói xong duỗi tay lấy quà của Tống Vân Kỳ từ đống quà trên giường Ngôn Cẩn tới, sau đó mở ra.
Ngôn Cẩn có chút tò mò nghiêng đầu nhìn lại, sau khi cô nhìn rõ quà bên trong hộp là gì thì sửng sốt một chút.
Bên trong hộp quà là một đóa hoa tiêu bản (hoa khô), Ngôn Cẩn nỗ lực một hồi mới nhận ra là hoa gì tiêu bản.
“Hoa hồng đen!”
Là hoa Ngôn Hi thích nhất, trong cốt truyện, sau này Lăng Phong vì muốn dỗ Ngôn Hi mất đi người thân trở nên vui vẻ, liền dùng phi cơ riêng chở Ngôn Hi đến một vườn hoa hồng đen.