Editor: Linh Kim
Thời điểm Tưởng Thành còn đang suy nghĩ, Ngôn Cẩn bên này cũng đã thông tin đến Dữ Quang.
Dữ Quang: Tốt rồi Tiểu Cẩn, tôi đã đem tài khoản của người kia khóa lại.
Hi Cẩn: Cảm ơn.
Dữ Quang: Không cần khách khí ~~
Dữ Quang ngồi trước màn hình máy tính nở một nụ cười.
Có thể đi làm việc kéo gần khoảng cách với Ngôn Cẩn, cô tự nhiên là mười phần nguyện ý đi làm.
Sau khi cùng Dữ Quang nói chuyện xong, Ngôn Cẩn liền mở lại khu bình luận của mình nhìn thoáng qua.
Lúc này bên trong khu bình luận của cô, đã được Tưởng Thành đem những bình luận nhục mạ đẩy xuống dưới.
Mặt Ngôn Cẩn không cảm xúc đảo qua mấy thông báo đó một cái, sau đó liền chuẩn bị thoát khỏi app tiểu thuyết.
Chỉ là lúc Ngôn Cẩn đang chuẩn bị ấn nút back, một loạt bình luận mới liền xuất hiện trước mắt cô.
【Tác giả báo cáo tôi, cả nhà cô đều không ra gì! 】
【Lão tử đây còn rất nhiều tài khoản, hôm nay liền phụng bồi cô đến cùng. 】
【Đánh giá: -2 】
Mày Ngôn Cẩn nhíu chặt lại.
Người này thật quá mức, Ngôn Cẩn cũng thật sự tức giận.
Ngôn Cẩn cũng không có tiếp tục làm phiền Dữ Quang, xem ra trong tay người này còn rất nhiều tài khoản.
Ngôn Cẩn dứt khoát lấy máy tính của mình đăng nhập vào web tiểu thuyết, thông qua tài khoản tác giả của mình vào được thông tin người đọc.
Tài khoản kia đều là ẩn danh để ID là dãy số.
Mấy chữ chói lọi xuất hiện trước mắt Ngôn Cẩn.
Số chương đã mua 0/0
Điều này chứng tỏ tài khoản này ở app tiểu thuyết chưa từng mua một chương nào. Nhưng thời gian đăng ký của cái tài khoản này đều rất dài, chính là đã qua 5 năm.
Mà trong tài khoản của đối phương cũng có không ít tiểu thuyết của người khác.
Thậm chí còn có tiểu thuyết đã được đặt ở mục “Kết thúc”.
Thực hiển nhiên, người ở khu bình luận công kích Ngôn Cẩn là một trộm văn cẩu.
Ngoài ra, Ngôn Cẩn còn chú ý đến trang chủ của người này có một cái nút màu xanh “Tôi còn là một tác giả nha~”
Nội tâm Ngôn Cẩn chợt lóe, con chuột trong tay Ngôn Cẩn dịch tới cái nút kia, sau đó màn hình máy tính của cô nhảy tới một cái giao diện khác.
Tác giả: Trương Ngạo Thiên
Tác phẩm đang cập nhật 《 lôi đế 》
Nội tâm Ngôn Cẩn không khỏi bừng tỉnh.
Lúc trước cô liền nói sao người đọc này lại kỳ quái như vậy, không giống một người đọc thông thường sẽ nói ra.
Hiện tại nhìn đến cái này, những nghi hoặc lúc trước liền có đáp án.
Nguyên lai người này cũng là một cái tác giả nha.
Nói thật, đối với tên tác giả này Ngôn Cẩn vẫn có chút quen mắt.
Lúc trước vì tìm hiểu trình độ tiểu thuyết của thế giới này phát triển đến mức độ nào, Ngôn Cẩn từng nghiên cứu tỉ mỉ những tác giả mới giống mình.
Lúc ấy cô liền chú ý đến tiểu thuyết cùng tác giả này.
Chẳng qua không phải bởi vì đối phương viết tốt, mà bởi vì tác giả này tựa hồ là tác giả nam, hơn nữa thái độ của đối phương thể hiện ra thập phần tự phụ.
Cũng có chút khinh thường nhóm tác giả nữ trong app.
“Đàn bà con gái chính là tiểu nhân, văn viết cũng nông cạn một chút cũng không so được với đàn ông con trai chúng tôi viết.”
“Phái nữ quả nhiên không phóng khoáng, cả ngày chỉ biết tình tình ái ái, một chút cũng không so được với phái nam.”
“Người đọc cũng không có ánh mắt, văn của tôi viết tốt như bậy, vì cái gì các người đều không đọc.”
Đây đều là trong lúc Ngôn Cẩn tìm hiểu thị trường tiểu thuyết, liền đọc được nội dung lời nói của đối phương.
Ngôn Cẩn lục lại hồi ức một phen.
Cô nhớ rõ cái nam tác giả viết cũng thực kỳ cục, chương một nạp một người phụ nữ, chương 2 lại thu một người.
Lúc Ngôn Cẩn đọc quyển sách của đối phương mới chỉ viết được 10 chương. Nhưng cũng ở 10 chương này, nam chính đã gặp được sáu hồng nhan tri kỷ, bốn năm cái vai phụ tuyệt sắc mỹ nhân cùng nhau tranh đoạt hắn. Mà tổng thể nam chính trừ bỏ có bản đồ đặc biệt ra, những cái khác cũng không có gì xuất sắc.
Ngôn Cẩn bĩu môi, cũng không biết người này lấy tự tin ở nơi nào mà nói mình tài giỏi đến vậy.
Nghĩ đến đây, lúc sau Ngôn Cẩn trực tiếp thoát khỏi cái tài khoản này, sau đó liền đi vào tiểu thuyết của mình.
Thời điểm Ngôn Cẩn đi vào, người kia cùng Tưởng Thành vẫn đang dùng bình luận át chế đối phương.
Cô trực tiếp bỏ qua chuỗi dài bình luận, sau đó ở bình luận mới nhất của người kia trả lời.
【Cái tài khoản của anh đều tồn tại ở app tiểu thuyết không dưới năm năm, anh là một cái trộm văn cẩu của người khác thì có tư cách gì khoa chân múa tay với tôi. 】
Ngôn Cẩn cũng không phải là người không tiếp thu ý kiến của người khác, nhưng ý kiến của loại người như Trương Ngạo Thiên kia cô tuyệt đối sẽ không tiếp thu.
【Đồng chí Trương Ngạo Thiên này, phiền anh lần sau đi làm chuyện xấu cũng ngụy trang cho thật tốt chứ. Tôi xem tác phẩm 《 lôi đế 》đã nhiều ngày không thêm chương mới, như thế nào, chẳng lẽ chính mình không viết nổi liền tới nơi này của tôi xì hơi? 】
【Còn nói không viết được thì đem ý tưởng cho người khác viết, anh muốn tôi nhường cho ai? Cho anh sao? Anh cũng không nhìn lại một chút xem mình có xứng không. 】
【Phụ nữ đều là tiểu nhân sao, anh viết ra loại văn này thì liền là đại trượng phu sao, cười chết tôi, anh như vậy mà có tiền đồ sao? Quả thực là vũ nhục ba chữ “Đại trượng phu”. 】
………..
Nói Thật, đời trước là một cô nhi mà lớn lên, cuối cùng vẫn nỗ thực dưỡng ra tính cách mạnh mẽ.
Ở phương diện cãi nhau Ngôn Cẩn cũng chưa từng sợ qua bất luận kẻ nào.
Cô biết làm thế nào để đi mắng chọc đến chỗ đau của đối phương.
Giống như Trương Ngạo trước mắt này.
Quả nhiên, sau khi Ngôn Cẩn trả lời những lời này, khu bình luận của cô liền yên tĩnh lại.
Trương Ngạo Thiên đối với app tiểu thuyết cũng không quá quen thuộc, bằng không cũng không biết tác giả có thể trực tiếp tra ra thông tin của người bình luận.
Hơn nữa có thể tra được nguồn gốc tài khoản của hắn.
Trong một căn phòng cho thuê tối tăm, một thanh niên sắc mặt vàng như nến, ngũ quan bình thường đang bất động nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt.
Người này là Trương Ngạo Thiên.
Nội tâm Trương Ngạo Thiên lúc này phi thường kinh hoảng, hắn chẳng qua không quen nhìn tác phẩm rõ ràng viết cùng thời gian với hắn, nhưng trong vài ngắn ngủi lại vượt xa hắn, cho nên mới đến khu bình luận của đối phương đánh mấy cái bình luận chê bai, mục đích là đuổi một số người đọc của đối phương đi.
Chẳng qua khi tiến vào rồi, hắn lại phát hiện đối phương đã ký hợp đồng, hơn nữa còn có một cái người đọc thổ hào phát thưởng nhiều tiền như vậy, nội tâm Trương Ngạo Thiên lập tức bị kích thích.
Cũng bởi vì điểu này, hắn mới ở khu bình luận của Ngôn Cẩn để lại nhiều lời nói khó coi như vậy.
Nhưng đúng là lúc trước Trương Ngạo Thiên chưa từng nghĩ đến việc chính mình sẽ bị người khác phát hiện ra tên tác giả.
Hắn sửng sốt một hồi, sau đó dường như nhớ tới cái gì liền mở khu bình luận tiểu thuyết của mình ra.
Đúng như hắn nghĩ, bên trong khu bình luận của hắn có không ít người thông qua phần trả lời của Ngôn Cẩn mà đi qua.
Lúc trước những người đọc này không biết phản bác bình luận ác ý của Trương Ngạo Nhiên thế nào, nhưng xem ra bây giờ đã tìm được cơ hội.
【Gì đây? Gì đây? Tôi còn tưởng văn anh viết có bao nhiêu tốt cơ? Kết quả còn không có nổi hai người bầu chọn. Trương Ngạo Thiên đúng không, tôi rất tò mò anh lấy đâu ra dũng khí mà nói tác giả nhà tôi viết kém? Chẳng lẽ do da mặt anh so với bức tường còn dày hơn? 】
【Cười chết tôi, anh viết cái thứ gì vậy? Nửa thân dưới của nam chính chính là dã thú đi. Vừa nhìn thấy chị gái xinh đẹp liền đi không nổi, gặp được em gái xinh đẹp liền nghĩ lôi người ta lên giường, đầu óc bệnh hoạn sao? 】
Một ít người đọc thao thao bất tuyệt công kích tiểu thuyết của Trương Ngạo Thiên giống như Trương Ngạo Thiên đã công kích tiểu thuyết của Ngôn Cẩn.
Đương nhiên còn có một ít người đọc không tranh luận mà trực tiếp đi đánh giá truyện.
【 Chấm điểm: -2. Viết cái gì rác rưởi, thật ảnh hưởng tâm trạng. 】
【 Chấm điểm: -2. Vai chính này đầu óc đúng là có vấn đề giống tác giả. 】
【 Chấm điểm: -2……... 】