Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 93:




Editor: Linh Kim
Trong lòng Ngôn Cẩn đã biết đáp án, nhưng mê mang trong lòng Ngôn Cẩn cũng không giảm bớt.
Bởi vì căn cứ vào thái độ của Ngôn Ái Quốc cùng Từ Phượng Liên, cộng thêm cô gái trên ảnh chụp là họ Ngôn, hơn nữa Ngôn Ái Quốc còn cùng Ngôn Thành tranh cãi. Thời điểm tranh cãi liền để lộ ra một mảnh nhỏ tin tức, Ngôn Cẩn có thể khẳng định cô gái trong bức ảnh chính là cô của thân thể mình.
Nhưng cũng bởi vì khẳng định này, trong lòng Ngôn Cẩn lại càng thêm khó hiểu.
Nếu cô gái này là cô của mình, như vậy thân phận của Ngôn Hi chính là chị họ mình. Ngôn Thành liền thành bác họ của Ngôn Hi.
Ở mối quan hệ như vậy, liền tính Ngôn Hi không phải con ruột của Ngôn Thành, nhưng trong cơ thể họ nói tóm lại vẫn tồn tại huyết mạch tương thông.
Một khi đã như vậy, Ngôn Thành thân là bác vì cái gì liền đối xử lạnh nhạt với Ngôn Hi như vậy?
Thậm chí lạnh nhạt đến mới có một chút hà khắc.
Giống như trong cốt truyện, hắn cùng Tần Văn Châu vì nguyên chủ liền hại Ngôn Hi tới nông nỗi như vậy.
Ngôn Cẩn cảm thấy đầu óc mình đã loạn thành một cuộn chỉ rối.
Rõ ràng cô đã đọc rõ ràng cuốn tiểu thuyết, bây giờ chính cô ở trong thế giới này lại giống như cái gì cũng không biết.
Ngôn Cẩn lại cúi đầu nhìn thoáng qua cái tên Ngôn Uyển Đình đoạt giải năm đó.
Đề thi năm đó lấy chủ đề là “Tình thân”, mà người cô này liền viết về “Anh trai tôi.”
Ngôn Cẩn đọc bài văn một lần.
Thực rõ ràng, tình cảm của Ngôn Uyển Đình với anh trai mình rất tốt.
Cô miêu tả khung cảnh ở chung giữa hai anh em thập phần ôn nhu, toát ra tình cảm chân thành tha thiết.
Lấy ánh mắt của Ngôn Cẩn mà nói, cũng không thể không thừa nhận thiên phú viết văn của đối phương rất “Cao cấp”.
Năm đó đối phương đoạt giải là hoàn toàn xứng đáng.
Chỉ là cứ như vậy, vấn đề Ngôn Cẩn nghĩ đến lúc trước càng thêm kỳ quái.
Nếu Ngôn Thành thật sự giống như bài văn, luôn là một người bảo vệ em gái, vì cái gì hắn lại đối xử với đứa con của em gái lưu lại như vậy?
Trong lòng mang suy nghĩ như vậy, thời điểm buổi tối trở về ký túc xá Ngôn Cẩn liền cũng mang theo quyển sách này về, sau đó lấy di động chụp ảnh Ngôn Uyển Đình trong tờ báo.
Ngôn Cẩn đã quyết định, chờ lần sau tan học về nhà, cô liền cầm bức ảnh này nói chuyện cùng Ngôn Ái Quốc và Từ Phượng Liên.
Nếu cô gái này thật sự là con gái của của ông bà nội, bọn họ nhìn đến bức ảnh này nhất định sẽ không khống chế được cảm xúc.
………..
Liền ở lúc Ngôn Cẩn còn đang vì chuyện của Ngôn Uyển Đình mà hoang mang không thôi, Lăng Phong cũng đã về đến biệt thự nhà mình ở thành phố Tĩnh An.
Hai vợ chồng Lăng Thế Dũng cùng Phong Lị hiện không có ở đây, bọn họ là hai người bận rộn, ngày thường rất ít khi có thể cùng nhau chăm sóc Lăng Phong.
Ví như một lần hai người có thể cùng ăn cơm với Lăng Phong, kỳ thực cũng bởi vì vừa khéo công ty của của họ có công việc ở thành phố Tĩnh An.
Hơn nữa sau khi để con trai ở lại chỗ này, hai người liền cũng chạy đi giải quyết công việc.
Hiện tại công việc ở thành phố Tĩnh An đã giải quyết xong rồi, con trai ngày thường cũng trọ ở trường, bọn họ cũng liền không tiếp tục ở lại nơi này.
Lăng Phong nhìn biệt thự trống rỗng, trong lòng có điểm mờ mịt.
Quản gia biệt thự nhìn thấy Lăng Phong trở về có điểm khinh ngạc.
“Thiếu gia, sao cậu lại…….”
Lăng Phong phất phất tay, đánh gãy lời nói kế tiếp của quản gia, hắn cho người hầu đi xuống, một mình trở về phòng, sau đó bò lên trên giường, vùi mình vào trong chăn.
Lăng Phong lại nghĩ đến mình ở trong giấc mộng, trong mộng Ngôn Cẩn đối với hắn là ngoan ngoãn phục tùng, ánh mắt tràn ngập ái mộ hắn, giống như Lăng Phong đã từng mong muốn như vậy.
Sau đó một hồi bản thân lại vô tình lãnh khốc hất cánh tay hắn đang bắt lấy cánh tay cô, sau đó cười lạnh đem giấy tờ trốn thuế, cùng với chứng cứ thủ đoạn không chính đáng trong kinh doanh giao cho cảnh sát.
Làm hại cha mẹ hắn ngồi tù, cổ phiếu tập Đoàn Trọng Phong cùng ảnh nghiệp Lam Thải cũng xuống dốc không phanh, thậm chí chút tiền cuối cùng trong tay hắn bị những cổ đông trong công ty cha mẹ hắn cướp đi.
Cuối cùng hại hắn ăn ngủ đầu đường xó chợ, chết rất thê thảm.
Không thể phủ nhận, mặc kệ đây chỉ là một giấc mơ cũng làm Lăng Phong sợ hãi thật sâu.
Hắn quả thực không có cách nào tưởng tượng được mình có thể trải qua cuộc sống như vậy.
“Muốn thay đổi tất cả sao?”
Bỗng nhiên, một âm thanh từ hư không đột nhiên vang lên bở bên tai Lăng Phong.
Thân thể Lăng Phong lập tức căng chặt, hắn cảm thấy một cỗ hơi lạnh chạy dọc sống lưng.
Rõ ràng trước khi về phòng hắn đã kêu quản gia đem tất cả người làm đuổi đi, nơi này trừ bỏ hắn hẳn không còn bất luận kẻ nào mới đúng.
Như vậy…….. Âm thanh này vì cái gì lại xuất hiện ở chỗ này?
Nghĩ như vậy Lăng Phong càng thêm không dám nhúc nhích, chỉ là cái âm thanh kia một khắc sau lại đột nhiên xuất hiện ở bên tai hắn, giống như bò ở bên cạnh hắn để nói chuyện vậy.
“Muốn có được cô ta sao?”
“Cô ta nguyên bản chính là thuộc về ngươi nha! Chẳng qua hiện tại bị thứ dơ bẩn chiếm lấy thân thể mà thôi.”
“Chỉ cần loại bỏ người kia, ngươi có thể chiếm được cô ta nha.”
Giải quyết? Chiếm được ai?
Ngôn Cẩn sao?
Hay là….. Ngôn Hi?
Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt Ngôn Hi xâm nhập vào trong tâm trí Lăng Phong.
Trong miệng Lăng Phong lẩm bẩm nói: “Ngôn Cẩn… Ngôn Hi… Tôi đáp ứng.”
Sau khi những lời này của Lăng Phong rơi xuống, cỗ âm thanh ma quái mới xem như ngừng lại.
Ý thức của Lăng Phong lúc này mới quay về.
Hắn hồi tưởng lại sự việc trải qua lúc nãy, trong lòng lại ngẩn ra một chút, sau đó sinh ra một nghi hoặc.
Hắn muốn chiếm được Ngôn Cẩn, điểm này hắn biết. Nhưng Ngôn Hi lại là thế nào, vừa rồi tại sao hắn lại theo bản năng hô lên tên đối phương?
Hết thảy những điều này Lăng Phong hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, trong phòng ngoại trừ hắn ra thì không còn ai khác, nội tâm hắn rối rắm lấy hết can đảm hô: “Có phải ngươi giở trò quỷ không? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Giọng nói Lăng Phong rơi xuống, trong phòng yên tĩnh hồi lâu đều không có âm thanh đáp lại.
Liền ở lúc Lăng Phong cho rằng mình vừa trải qua ảo giác, cái âm thanh vừa rồi lại vang lên.
“Nửa tháng sau, đi công viên nhân dân Vân thị, cứu một người rơi xuống nước.”
Cưới người? Cứu ai?
Lăng Phong vội vàng truy vấn, nhưng giống như lúc nãy, âm thanh này lại một lần nữa biến mất.
Nhưng lúc này đây, Lăng Phong không dám lại đem nó coi là ảo giác.
Lăng Phong đi chân trần từ trên giường bò xuống, bổ nhào vào di động đặt ở chiếc bàn bên cạnh, sau đó tra lịch.
“Nửa tháng…… Nửa tháng sau đi Vân thị.”
Lúc này Lăng Phong chỉ có thể đi làm theo âm thanh kia nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.