Lúc Chu Thành Ngộ về đến nhà, Lê Nhược còn đang xem sách Toán, chẳng qua là trong trạng thái mơ màng buồn ngủ. Lúc trước còn có Tiểu Hoa Hồng cùng Tiểu Ma Diệp đốc thúc cô, bây giờ hai bọn họ cũng ngủ. Cô liền hoàn toàn lười biếng, bỏ cuộc.
Chu Thành Ngộ kéo cà vạt ra, đi ngang qua phòng Lê Nhược, cửa phòng khép hờ. Anh không có nhìn vào bên trong mà về phòng mình tắm.
Chờ lúc anh đi ra, Lê Nhược bên kia vẫn không có động tĩnh.
Vừa rồi anh cùng dì giúp việc nói chuyện không nhỏ. Dì còn hỏi anh có muốn ăn khuya hay không. Lúc ấy anh ở bậc cầu thang gần phòng cô, cô hẳn là có thể nghe được.
Lấy tính cách của cô, sớm đã chạy đến phòng anh đòi quà rồi.
Nhưng bây giờ còn chưa có qua, không biết hôm nay cô lại có sách lược gì.
Chu Thành Ngộ sẽ không chủ động đi tặng quà, ở phong mình xem ti vi một hồi.
Mười một giờ, vẫn không có động tĩnh.
Tắt ti vi, anh chuẩn bị ngủ.
Còn chưa nằm lên giường, điện thoại di động reo, là Lê Nhược gọi đến.
Trong thanh âm cô có chút oán trách:" Ông xã, anh làm sao còn chưa trở về?"
Chu Thành Ngộ:" Đã về rồi."
Lê Nhược xoa xoa con mắt, vừa rồi nằm ngủ, mắt phải một mảnh mơ hồ, cái gì cũng không thấy rõ, bên trong giống như có một lớp sóng vọt tới.
" Vậy anh qua đây đi."
Chu Thành Ngộ bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng, để điện thoại xuống. Anh đem lễ vật mang qua cùng.
Lê Nhược làm bộ cố gắng, đem sách toán lật đến trang mười hai. Cả tối nay cô đọc được đến trang 12, ví dụ tựa như xem nhiểu, nhưng cũng giống như không phải là rất hiểu, bài luyện tập cũng không làm.
Cô nghe được có người vào cửa, nhanh chóng vùi đầu vào trong sách, nhặt lên một cây bút đỏ, đánh dấu qua loa các công thức, vẽ một ngôi sao năm cánh, lấy đó làm nội dung trọng điểm.
Chu Thành Ngộ sau khi đi vào cau mày một cái, lúc nào thì cô có một cái bàn sách trong phòng ngủ?
" Để ở đây." Anh đem lễ vật đặt ở tủ đầu giường, xoay người muốn đi.
Lê Nhược lúc này mới quay đầu, nội tâm nhảy nhót tất cả đều viết ở trên mặt. Buồn rầu khổ sở khi đọc sách vừa rồi tất cả đều tan thành mây khói. Cô để bút xuống:" Cầm ra đây giúp em, cám ơn chồng." Cô đưa tay ra chờ đợi món quà.
Chu Thành Ngộ liếc đến trên bàn cô, có sách, cũng có không ít dụng cụ học tập, cho là cô thi công chức. Vốn cho là ở đại học cô sống hồ đồ, phí phạm thời gian, chút tiền lương kia không đủ tiền cho cô mua một cái khăn lụa. Không nghĩ tới gần đây lại thật sự bùng lên.
Chu Thành Ngộ không nhận ra, anh vô hình trung đã dung túng cô.
Tốt, xấu.
Anh đem lễ vật cầm đến, Lê Nhược nhìn túi đựng hộp cũng biết đó là cái gì. Chiếc túi này trước đó vài ngày cô đã nhìn trúng, còn chưa kịp đi mua, khăn lụa cũng không tệ.
Còn có một cái hộp, nhìn hình dáng chắc là đồ trang sức.
Lê Nhược:" Đây là?"
Chu Thành Ngộ không đáp lại, thấy được trên bàn sách của cô là sách toán lớp 10, tròng mắt nhìn cô thêm mấy lần, cô đang mở hộp trang sức ra.
Là một cái vòng tay số lượng thịnh hành hiện nay. Chu Thành Ngộ mua cho cô cái vòng tay này cùng với cái trên tay cô kiểu dáng không sai biệt lắm, mặt dây đã thiết kế thay đổi một chút.
" Ông xã, anh giúp em đeo lên đi." Lê Nhược lấy chiếc vòng ra đưa cho anh.
Chu Thành Ngộ không nhận:" Tự mình không đeo được?"
Lê Nhược:" Em bị thương, anh cũng không phải là không biết." Cô kéo ống tay anh đung đưa nhẹ nhàng, ánh mắt nũng nịu nhìn anh.
Chu Thành Ngộ cùng cô nhìn nhau hồi lâu, cô bị thương ở chân, với việc đeo vòng tay có quan hệ thế nào? Nhưng cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp, cầm tay cô đeo lên.
Lúc này, anh mới nhìn thấy trên cổ tay cô có cái vòng tay. " Đeo nhiều như vậy làm gì?"
Lê Nhược:" Em đem cái này lấy xuống, sau này chỉ đeo vòng tay anh tặng."
Cô đối với vòng tay không có hứng thú, hứng thú bây giờ chính là để anh bổ túc môn toán cho cô.
Chu Thành Ngộ không có ý định ở phòng cô lâu, đeo vòng xong liền xoay người, bị Lê Nhược kéo áo lại:" Chồng à, anh bây giờ có bận không?"
Chu Thành Ngộ không bận, nhưng mà phải nghỉ ngơi. Mấy ngày nay anh bị lệch múi giờ, luôn ngủ không ngon.
Lê Nhược vừa nghe anh không vội liền không cho anh rời đi, chỉ vào sách trên bàn, nói gần đây đang xem sách toán cấp ba, muốn thi đại học một lần nữa, thi vào chuyên ngành tài chính. Muốn đền bù sự hối tiếc năm xưa. Nhưng mà xem không hiểu toán học, rất tốn sức.
" Sau này, anh mỗi ngày có thể dạy em không?"
Chu Thành Ngộ không hiểu cô muốn làm cái gì, không biết làm sao:" Lê Nhược, tôi không có rảnh rỗi như em."
Lê Nhược ánh mắt híp lại, bỗng nhiên giả cười:" Vậy em không thể làm gì khác hơn là mời giáo viên toán buổi tối đến nhà dạy thêm cho em. Phí học thêm anh trả nha."
Chu Thành Ngộ trừ không có thời gian nhưng có rất nhiều tiền.
Sau đó mời giáo viên tới dạy thêm, học phí Chu Thành Ngộ trả, cứ như vậy vui sướng định xuống.
Lê Nhược lập tức gửi một tin trong vòng tròn bạn bè, chỉ hiển thị cho những người bạn thân nhất. Bất quá Chu Thành Ngộ không thấy được thiết lập của cô, chỉ có thể thấy được động thái của cô:
Cần cấp bách một giáo viên toán học dạy 1vs1 vào buổi tối, chủ yếu là để đối phó với kì thi đại học, thuê với mức lương cao.
PS: Có yêu cầu về giá trị nhan sắc, giới tính nam,32 tuổi trở xuống, độc thân.
Chu Thành Ngộ nhìn lướt qua trạng thái cô phát, " Em đây là đang tìm giáo viên?"
Lê Nhược đường đường chính chính nói::" Đây là lớp học thêm buổi tối, từ 7 giờ đến 10 giờ, nếu có bạn gái thầy sẽ không có tâm tư dạy thêm, với cả thầy giáo dáng dấp đẹp trai thì tâm tình cũng tốt, có lợi cho việc cải thiện thành tích."
Chẳng mấy chốc đã có hàng tá phản hồi, bạn bè trêu chọc cô: [ Bạn đây là đang tìm tiểu tình nhân? Cẩn thận người đàn ông của bạn gọt bạn:)]
Có một khuê mật không cố kỵ gì:[ Xem ra Chu Thành Ngộ quá bận rộn, vắng vẻ ngươi, không thỏa mãn ngươi:))]
Lê Nhược chỉ trả lời một biểu hiện khiến mọi người không cách nào tưởng tượng: [:)]
Khuê mật: [ Rely, thật:) ]
Lê Nhược vẫn là: [:) ]
Khuê mật tinh thần lập tức tỉnh táo: [ bảo bối, xoa đầu một cái. Ngoan, không khóc nha. Nữ nhân sống cả đời không dễ dàng, muốn không phụ lòng mình, nếu không đợi được muốn cùng Chu Thành Ngộ rời xa, chị đây giới thiệu cho em một chó săn nhỏ:) ]
Con mắt Chu Thành Ngộ híp lại, một hồi nhìn mặt Lê Nhược, một hồi lại nhìn tin tức trong điện thoại cô. Cô một chút cũng không kiêng kỵ, trả lời ngay trước mặt anh.
Lê Nhược cuối cùng cũng tìm được gia sư, là một người bạn giới thiệu, nói buổi tối sẽ tới gặp mặt nói chuyện, tuyệt đối là thầy giáo số học giá trị.
Nghĩ đến ngày mai còn phải giảng đề cho Chu Nghiêu Nghiêu, coi như mời thầy tới dạy thêm thì tối mai mới có thể tới, cô đợi không được nha.
Lê Nhược nắm quần áo Chu Thành Ngộ như cũ không buông:" Chồng ơi, em bị ám ảnh cưỡng chế anh có biết không?"
Chu Thành Ngộ:"... Làm sao?"
Lê Nhược:" Nếu bài này tối nay không nghĩ ra thì đêm nay em không có cách nào đi ngủ, như vậy da sẽ xấu đi, người cũng sẽ lão hóa sớm."
Cô không lôi quần áo anh nữa, mà đem xe lăn đến trước người anh, đưa tay ôm eo anh:" Chồng, anh đem đề này giảng cho em đi."
Chu Thành Ngộ hô hấp giảm một nửa, tỏ ý cô buông tay. Nhưng Lê Nhược không chỉ không buông ra, mà còn ôm chặt hơn:" Anh là chồng em, chồng hợp pháp. Em ôm một cái thì làm sao?"
Sau đó đem mặt vùi trên bụng anh, nhẹ nhàng lắc đầu:" Chồng ơi, giảng bài cho em."
Chu Thành Ngộ cả người cứng đờ, anh chưa gặp qua người phụ nữ nào như Lê Nhược, có thể quấn người cũng có thể nũng nịu.
Lê Nhược hơi ngửa đầu, làm bộ đáng thương:" Chồng, giảng bàii."
Chu Thành Ngộ nhìn đi nơi khác, phút chốc tỉnh táo:" Buông tay."
Lê Nhược:" Không muốn."
Thanh âm Chu Thành Ngộ mang theo ẩn nhẫn:" Không buông tay tôi giảng như thế nào?"
Lê Nhược âm thầm cười một tiếng, lanh lẹ buông ra, mở khóa điện thoại đưa cho anh, nói bài tập trong album điện thoại, để cho anh tìm.
Sau khi tay của cô buông ra, Chu Thành Ngộ thở phào. Mở album trong điện thoại cô ra, đột nhiên anh cau mày, thấy trong album của Lê Nhược có một bóng lưng quen thuộc.
Đó chính là anh, chụp bên ngoài phòng học lúc anh học lớp 12. Nhìn phương hướng có lẽ lúc ấy anh đi nhà vệ sinh. Lê Nhược tại sao lại có thể có tấm hình này.
Anh bỗng chốc nhìn về hướng cô, đem hình đưa đến trước mặt cô:" Từ đâu có?"
Lê Nhược am hiểu nhất là bịa chuyện, tạo cho mình một bầu không khí thương cảm, bất quá giọng nói vẫn tự nhiên:" Em chụp nha, nếu không lấy ở đâu ra? Lúc em 16 tuổi chụp, vẫn không nỡ xóa đi."
Lê Nhược kém anh gần hai tuổi. Năm ấy anh 18 tuổi, cô vừa vặn 16 tuổi.
Anh nhìn cô:" Em đã sớm biết tôi?"
Lê Nhược không trả lời, hỏi ngược lại:" Anh nói xem? Em cũng không phải tự thổi phồng mình. Bắt đầu từ lúc mười mấy tuổi, người theo đuổi em cũng xếp thành hàng. Sau này lên đại học lại càng không cần phải nói, so với anh có tiền, so với anh còn đẹp trai hơn, em một người đều không vừa ý."
Chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc, sau khi thấy Chu Thành Ngộ, cô lại đột nhiên quyết định phóng khoáng một lần đi.
Cô nhàn nhạt cười, " Đời trước có lẽ em cũng biết anh đấy." Bất quá câu này là cô thuận miệng nói một chút, chính cô cũng không để trong lòng.
Chu Thành Ngộ không lên tiếng nữa, đối với lời cô nói, nghe một chút thì được chứ ba phần độ tin cậy cũng không có.
Anh bắt đầu nhìn đề bài, rời trường đã lâu, những đề này nhìn có vẻ quen thuộc nhưng trong chốc lát cũng không nhớ nổi cách làm. Đề này hẳn là lúc lớp 12 anh đã làm qua, những bài luyện tập hồi xưa đều ở bên biệt thự của bố mẹ.
Anh trả điện thoại di động lại cho cô:" Kiến thức với công thức tôi cũng không nhớ, ngày mai tôi về nhà tìm đáp án cho em."
Đợi đến ngày mai hoa cúc đều đã lạnh, nghĩ đến anh phải về tìm câu trả lời lúc đầu, Lê Nhược lại càng không thể chờ. Như vậy ngày mai lúc giảng đề cho Chu Dao Dao, Chu Thành Ngộ mười tám tuổi sẽ có biểu tình gì?
Cô đặt điện thoại xuống, vịn dọc theo bàn đứng lên.
Chu Thành Ngộ:" Em làm gì đấy?"
Lê Nhược:" Đứng lên hoạt động một chút, chân cũng tê rồi."
Chu Thành Ngộ không suy nghĩ nhiều, theo bản năng đỡ cô một chút.
Chân sau Lê Nhược chống đỡ đứng lên, hai tay nhanh chóng vòng qua cổ anh, sức nặng cả người cơ hồ đều tựa vào người anh, dựa vào quá gần, tiếng hít thở lẫn nhau có thể nghe thấy rõ ràng.
Chu Thành Ngộ vỗ vỗ bả vai cô:" Tôi mua cho em một cái gậy."
Lê Nhược lắc đầu:" Em không đi đường, chỉ đứng một chút thôi." Sau đó thương lượng với anh, hỏi anh bây giờ có thể hay không trở về lấy sách bài tập, cô đợi không kịp.
Bây giờ đã là 11 rưỡi, Chu Thành Ngộ tự nhiên sẽ không thể đi, ngay cả cô cũng lười trở về.
Lê Nhược tiếp tục nũng nịu, nhưng là làm thế nào cũng vô ích.
Theo ý Chu Thành Ngộ, tối nay anh đối với Lê Nhược kiên nhẫn đã đến cực hạn, cũng không có khả năng lại nhượng bộ nữa.
Lê Nhược không thể làm gì khác hơn là sử dụng đòn sát thủ, túm lấy cổ anh kéo xuống, cái chân còn lại kiễng lên, ở trên môi anh hôm một cái. Lúc hai đôi môi chạm nhau, Lê Nhược nghe được tiếng tim mình thình thịch đập cuồng loạn.
Thế giới đều yên lặng.
Chu Thành Ngộ bối rối mấy giây, yết hầu chuyển động trên dưới, hô hấp có chút dồn dập.
==========
Hahaha hôn rồi=)))))